Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1312 - Chương 1312 Vương Phi Của Tôi, Tôi Muốn Chiếm Lấy Vẻ Đẹp Của Cậu! 1

Chương 1312

Vương Phi Của Tôi, Tôi Muốn Chiếm Lấy Vẻ Đẹp Của Cậu! 1


“Rầm!”


Cửa quán rượu bị đẩy ra, một tên to con bước vào, tên to con này đầu trọc, nhưng lông trên người lại rất phát triển, cho dù là hàm râu quai nón hay là mấy nơi như trên ngực, cánh tay và chân, đều mọc ra lông vàng rậm rạp, cả người giống như chó lông vàng bản phóng đại ấy.


Trên cánh tay của tên to con khiêng một người đàn ông bị dây thừng màu xanh trói chặt, sau khi đi vào quán rượu, tên to xác trực tiếp ném người đàn ông trên vai xuống bên cạnh ghế ngồi, sau đó mình hùng hổ ngồi xuống.


Anh ta chà sát tay, xua tan khí lạnh bám trên người sau khi đi thật lâu ở bên ngoài, tên to con không nhịn được mà hô với ông chủ: “Thịt nướng, rượu Rum, mau, mau!”


Tên to xác vỗ bàn như một đứa trẻ, rõ ràng đang rất nôn nóng.


Mà lúc này, một người phụ nữ trung niên cầm roi ngựa, trên người mặc áo giáp bước vào, ngồi xuống trước bàn của tên to con một cách rất tự nhiên, thấy tên to con vừa vỗ bàn vừa giục mới không nhịn được mà nói: “Milanci, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, con là một quý tộc, quý tộc nhất định phải tuân thủ lễ nghi thuộc về quý tộc, con nhìn bộ dáng hiện giờ của con xem, có giống một tên ăn mày xin cơm không!”


Tên to xác được gọi là Milanci thấy người phụ nữ tức giận, lập tức ngồi ngay ngắn, sau đó than thở: “Con biết rồi thưa mẹ.”


“Ồ, tôi nói này Katarina, hôm nay các cô lại có thu hoạch sao?” Ông chủ bưng hai bát canh thịt đặt lên bàn trước, sau đó lại lấy một vại rượu Rum lớn ra.


Ông chủ rất tôn trọng tổ hợp mẹ con này, sự xuất hiện của bọn họ khiến thị trấn nhỏ vốn thường xuyên bị sinh vật hắc ám tập kích quấy rầy nhận được thái bình trong nửa năm này, vì đôi mẹ con này là một đôi người săn ma.


Thế giới này là thế giới mà nhân loại và rất nhiều sinh vật cùng sống chung, vì có sự tồn tại của tòa thánh Vatican nên xã hội nhân loại ít nhất là ở ngoài sáng chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng cũng không thể ngăn ngừa được các trận tập kích của sinh vật hắc ám, mang tới ảnh hưởng cực lớn đối với cuộc sống sinh hoạt của con người bình thường.


Đối với người bình thường mà nói, sinh vật hắc ám là sự tồn tại đáng sợ, trừ phi là quận đội chính quy ở vương quốc, bằng không chỉ dựa vào một thị trấn nhỏ, rất khó ngăn cản được các trận đánh của các sinh vật hắc ám.


Nhưng chính vì như thế mới có sự xuất hiện của nghề người săn ma này.


Dù sao sức mạnh của tòa thánh cũng có hạn, cho dù mỗi một thành phố lớn đều có sự tồn tại của nhà thờ tòa thánh, bên trong có các giáo sĩ và kỵ sĩ thánh điện canh chừng, nhưng ở những nơi xa xôi hơn sẽ rất khó mà quan tâm hiệu quả được. Mà trên cơ bản người săn ma đều sẽ hoạt động ở những nơi này. Bọn họ săn giết sinh vật hắc ám rồi nhận tiền hoa hồng của người địa phương cũng chính là tiền bảo kê, đương nhiên, nếu người bản địa nghèo rớt xác mồng tơi cũng không sao cả, cứ mang con mồi của mình tới nhà thờ gần đó, rồi dựa theo cấp bậc con mồi để nhận được lợi nhuận khác nhau.


“Ông Holding, gần đây chuyện làm ăn cũng không dễ gì, cũng may lần này bắt được một tên, tôi tính cùng con trai mình dẫn cậu ta tới nhà thờ thành Khải Hoàn để lấy tiền thưởng, sau đó phỏng chừng sẽ không về nơi này nữa.” Katarina uống một cốc rượu Rum to, nói một cách rất khí phách.


Nói xong, bà ta còn có đá một cước lên người đàn ông bị trói: “Ông Holding, đoán xem đây là thứ gì?”


“Khà khà, các cô đi rồi chúng tôi sẽ cảm thấy không an toàn, ôi.” Ngược lại ông Holding không hứng thú với sinh vật hắc ám cho lắm, cũng không dám lại gần quan sát, nhưng mắt nhìn người thì vẫn có. Người đàn ông bị trói này trông da mịn thịt mềm, không có khả năng là người sói, như vậy rất có thể là Vampire.


“Ai kêu trấn trưởng của các ông bủn xỉn quá làm gì? Ngược lại tôi cũng bằng lòng mỗi tháng nhận tiền lương bảo vệ thị trấn này, nhưng trấn trưởng của các người không muốn.” Katarina oán trách, thật ra bà ta càng muốn sống như người bình thường hơn, hơn nữa con trai mình cũng đã vào tuổi nhập học rồi, thân là thế gia quý tộc sa sút, Katarina cũng rất coi trọng việc giáo dục của con trai mình, bà ta cũng không muốn sau này con trai mình tiếp tục mang danh hiệu quý tộc nhưng lại đi làm công việc người săn ma này như cũ.


Dù sao người săn ma cũng giống như lính đánh thuê, nói không chừng ngày nào đó sẽ chết thảm trong tay sinh vật hắc ám.


“Ôi, trấn trưởng Maarel là người như vậy đấy, ông ta chỉ chăm chăm giữ cái kho vàng nhỏ của mình không muốn buông tay thôi, cứ phải đợi cả trấn chết hết ông ta mới sốt ruột.” Holding rõ ràng cũng rất bất mãn với trấn trưởng nhà mình, dù sao ai cũng hy vọng trong thị trấn có người săn ma sống lâu để bảo vệ sự an toàn cho mọi người.


“Được rồi, thịt nướng đâu?” Katarina cũng rất đói rồi, hơn nữa bà ta cũng biết một bát canh thịt hoàn toàn không thể lấp đầy bụng con trai mình, tuy rằng công việc của người săn ma nguy hiểm, nhưng tiền lương vẫn rất cao, cho nên chi tiêu vào ăn mặc ngược lại không cần tiết kiệm.


“Tôi kêu người đi mua thịt ở chỗ thợ săn rồi.” Holding cười có hơi xấu hổ, duỗi tay chỉ vào người đàn ông mặc áo gió màu đen ngồi trong góc tận cùng quán rượu: “Quý ông này đã bao hết toàn bộ thịt trong cửa tiệm của chúng tôi từ trước.”


“Thịt, thịt, thịt.” Tên to xác Milanci uống xong canh thịt rất bất mãn lại hò hét, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của mẹ mình lại lập tức ủ rũ, tên to xác sở hữu thực lực có thể một mình giết chết người sói ở trước mặt mẹ mình lại ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ.


Chương 1312

Bình Luận (0)
Comment