Chương 1313
Vương Phi Của Tôi, Tôi Muốn Chiếm Lấy Vẻ Đẹp Của Cậu! 2
Katarina nhìn người đàn ông ngồi bàn trong góc với vẻ hơi tò mò, nghi ngờ hỏi: “Ông Holding, hôm nay ông cảm thấy không có khách cho nên mới…”
“Không không không, là vị khách này thật sự đã bao hết toàn bộ thịt được chuẩn bị cho hôm nay, hơn nữa bây giờ cậu ta đã ăn hơn một nửa rồi.” Holding có hơi bối rối đáp, lúc này, ông ta lại lén lút thò tay vào trong túi móc ra một nắm tiền vàng, thấp giọng hỏi: “Cô Katarina, cô giúp tôi nhìn xem, đây rốt cuộc là tiền của quốc gia nào thế?”
Ngược lại Holding không lo lắng Katarina sẽ cướp tiền của mình, trên thực tế mỗi một người săn ma đều cần giáo hội lập hồ sơ, bằng không bạn giết sinh vật cấp bậc cao một chút, bạn cũng không có cách nào nhận thưởng, mà giáo hội cũng có thủ đoạn quản chế vô cùng nghiêm túc đối với quần thể nghề người săn ma này, nếu như người săn ma dám làm ra chuyện ỷ mạnh hiếp yếu, vậy xin lỗi, kỵ sĩ thánh điện sẽ lập tức tìm bạn về uống trà.
“Loại tiền tệ này tôi cũng chưa từng thấy qua.” Katarina đáp lời, sau đó bà ta bắt đầu nhìn đứa con trai mình với vẻ an ủi, dỗ con trai đợi lúc nữa là có thể ăn thịt rồi, ặc, có lẽ là có thể đi, nếu như chỗ thợ săn vừa vặn có con mồi.
Về phần những đồng tiền xu này vốn chính là thứ tới từ đống vật phẩm bồi táng ở ngôi mộ phương Đông, nên hiển nhiên người ở đây không nhận ra rồi.
Mà người đàn ông mặc áo gió ngồi trong góc thì lại thản nhiên ăn bít tết nướng than mà mình làm, ở nơi này, gia vị thật sự có hơi thiếu thốn, hắn cũng chỉ có thể dùng gia vị đơn giản nhất trước ướp thịt một lúc, đương nhiên cũng chỉ có thể qua loa như thế, vì hắn đã nôn nóng muốn được ăn thịt lắm rồi.
Từng miếng một nối tiếp nhau, giống như người vừa mới được thả ra khỏi tù hoặc là cả đời này chưa từng được ăn thịt vậy.
Mùi hương của bò bít tết không ngừng bay tới, điều này khiến tên to con Milanci bị đả kích, cho dù có sự an ủi của mẹ vẫn khiến anh ta có hơi đứng ngồi không yên, lập tức, anh ta đứng bật dậy, tự mình đi về phía cái bàn trong cùng đó.
Katarina hơi nhíu mày nhưng không định nói gì cả, bà ta biết con trai mình sẽ dùng tiền làm việc, một lời dạy này con trai bà ta vẫn sẽ tuân thủ, hơn nữa bà ta cũng không đành lòng nhìn con trai mình nhịn đói vất vả như thế, phải biết hai mẹ con đã đuổi suốt ba ngày trong rừng rậm bên ngoài thị trấn nhỏ mới bắt được tên dưới gầm bàn hiện tại, sự khổ cực trong đó không thể nói hết được.
“Bộp.”
Một túi tiền vàng được đặt lên bàn, Milanci chỉ vào bò bít tết trên bàn, thấp giọng kêu: “Tiền vàng, cho anh, thịt, cho tôi!”
Thế nhưng, câu trả lời mà Milanci đợi được lại chỉ là một chữ đơn giản: “Phắn!”
Ngực của Milanci phập phồng, anh ta lại dùng sức gõ bàn, lặp lại: “Tiền vàng, cho anh, thịt, cho tôi!”
Lần này, đối phương hoàn toàn chẳng muốn để ý đến anh ta mà nhét thẳng một miếng thịt bò vào trong miệng mình nhai, bộ dáng còn rất hưởng thụ.
Hô hấp của Milanci bắt đầu càng ngày càng gấp gáp, đây là dấu hiệu cho thấy anh ta sắp nổi giận rồi.
Mà Katarina ở bên này cũng đứng dậy, hô với bên đó: “Quý ông, chúng tôi vừa mới bắt được một sinh vật hắc ám để bảo vệ sự an toàn cho thị trấn nhỏ này, con trai tôi đã đói rồi, nó muốn một ít thịt của cậu để lấp bụng mình, chúng tôi dùng tiền để mua của cậu, đây là yêu cầu hợp lý mà!”
Không thể không nói, quy tắc của tòa thánh ở thế giới này có hơi tương tự với quy tắc của Phát Thanh, cho dù là một nghề mạnh mẽ như người săn ma muốn bắt nạt một người bình thường vẫn phải nói lý trước.
Đương nhiên, người săn ma bị tòa thánh quản chế vô cùng nghiêm khắc, cũng không thật sự đê tiện đến mức như chuột chạy qua đường. Thân phận của bọn họ tương đương với bán kỵ sĩ thánh điện, cho nên chỉ cần một vài chuyện làm không quá đáng đến thế, đạo lý đâu ra đấy thì bên giáo đình cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho qua, dù sao tòa thánh cũng cần quần thể người săn ma mạnh mẽ giúp mình áp chế các sinh vật hắc ám. Giáo chủ đại nhân và kỵ sĩ thánh điện đại nhân vẫn càng thích ở trong tòa thánh lắng nghe dạy bảo của chúa hơn, chứ nào có thời gian chạy khắp nơi.
Chỉ là vị khách này vẫn tiếp tục làm theo ý mình ăn thịt của mình, mà không hề có ý tứ để ý đến.
Milanci không nhịn được, duỗi tay nắm cánh tay của đối phương, anh ta dự định ném đối phương ra ngoài, sau đó mình ngồi xuống ăn thịt.
Katarina chỉ liếc mắt nhìn ông Holding, Holding thức thời nở nụ cười, ý bảo mình sẽ không đi báo cáo.
Thế nhưng rất nhanh, vẻ mặt của hai người Holding và Katarina đều cứng ngắc.
“Rầm!”
Một tiếng trầm thấp truyền ra, cơ thể to lớn của Milanci trực tiếp bị hất văng ra ngoài, cả người đâm thủng bức tường bằng gỗ, bay vào trong chuồng ngựa bên cạnh.
Mà người đàn ông này lại vẫn tiếp tục ăn thịt nướng của mình.
Katarina giống như con mèo nhỏ bị kinh hãi, ồ không, là một con mèo trung niên mới đúng, nhanh chóng rút bội kiếm bên mình ra, đấu khí trên người cũng dâng lên, lớn tiếng chất vấn: “Các hạ rốt cuộc ngươi là ai, là kỵ sĩ đại nhân tới từ tòa thánh hay là… vị nào đó ở trận doanh hắc ám?”
Người có thể trong nháy mắt ném con trai mình ra ngoài, Katarina chắc chắn không dám xem thường chút nào.
Đúng lúc này, người đàn ông lôi thôi bị dây thừng màu xanh trói chặt, bị Milanci ném xuống dưới gầm bàn giống như đột nhiên cảm ứng được gì đó, dùng một chút sức lực cuối cùng gào lên: “Ái phi… ái phi… cậu tới cứu tôi sao…”