Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1314 - Chương 1314 Sự Thay Đổi Của Một Thanh Niên Mắc Chứng Ảo Tưởng Tuổi Dậy Thì 1

Chương 1314

Sự Thay Đổi Của Một Thanh Niên Mắc Chứng Ảo Tưởng Tuổi Dậy Thì 1


Thật ra Tô Bạch cũng chưa từng quên cơ hội tiến vào thế giới chuyện xưa [Cinderella] này, nhưng hắn vẫn luôn do dự, cho dù là sau khi thăng cấp thành thính giả cao cấp cũng vẫn do dự.


Đương nhiên, cấp bậc thính giả cao cấp thật ra chính là tiền đề để lại tiến vào thế giới chuyện xưa [Cinderella], vì Tô Bạch cũng không muốn lại giẫm vào vết xe đổ bị một tốp kỵ sĩ thánh điện nghiền áp một lần nữa.


Trong trận chiến ở sườn đồi đó, một tốp kỵ sĩ thánh điện tấn công bằng cách bày trận, hai thính giả khác bao gồm cả Tô Bạch cho dù đã lợi dụng sự ngu xuẩn của tướng lĩnh dẫn đầu phe đối phương để đánh lén thành công, nhưng cuối cùng vẫn khó thoát được số phận bị bắt sống, không có thực lực của thính giả cao cấp lại tiến vào thế giới chuyện xưa chỉ có thể coi là một loại lãng phí, bạn hoàn toàn không có khả năng nhận được lợi nhuận như trong tưởng tượng của mình.


Mà kể cả sau khi đã thành công thăng cấp, Tô Bạch cũng vẫn chần chừ, một điểm rất rõ ràng là mục đích thật sự để mình vào lại thế giới chuyện xưa [Cinderella] vẫn là muốn liên hệ với Vampire trong nhà giam Vatican đó. Khi tiến vào thế giới chuyện xưa [Cinderella] lần trước, mình thật sự đã sinh ra một loại ăn ý về mặt huyết mạch với đối phương.


Nhưng dựa theo cấp bậc sức mạnh thể hiện ra trong thế giới chuyện xưa [Cinderella] này để xét, Tô Bạch cũng không tin nội bộ Vatican thân là số một thế giới này sẽ không có sự tồn tại của thính giả cao cấp, dù sao trong trải nghiệm chuyện xưa lần đầu, người có thâm niên thật sự đã thấy nhiều rồi, điều này có nghĩa đối với thế giới chuyện xưa này, người có thâm niên chỉ tính là một mắt xích trung và thượng cấp trong hệ thống sức mạnh, chứ tuyệt đối không phải là mắt xích đầu tiên.


Cộng thêm cũng không biết Phát Thanh sẽ sắp xếp thế nào, nếu như không liền mạch với cốt truyện lần trước vậy còn đỡ, Tô Bạch của hiện tại hoàn toàn có lòng tin có thể đột phá lồng giam ra ngoài. Nhưng nếu cốt truyện tiếp diễn, mình đã bị giam vào trong nhà lao của Vatican rồi thì cũng thảm thật, nói không chừng kết cục bị treo lên thập tự giá thiêu sống của Vampire đó sẽ diễn lại trên người mình.


Cũng may, lần này Phát Thanh vẫn khá nhân đạo, một điểm này, Tô Bạch cảm thấy có khả năng có liên quan đến việc mình đã bị trừng phạt và thanh toán hết toàn bộ nhân quả trong thế giới chuyện xưa lần trước, sau đó thân phận bán công chức này lại mang tới tác dụng nữa, bởi vì hắn trực tiếp bị truyền tống đến cổng quán rượu này luôn, thật sự có hơi quá hiểu ý người rồi.


Mức sống ở thời Tây Âu trung cổ cho dù là vương tộc cũng không tinh tế cho lắm, ở nơi vùng quê hẻo lánh này hiển nhiên càng không cần nói, cũng may Tô Bạch thật sự ở trạng thái tòng quân ba năm thiếu bóng dáng con gái, có rượu có thịt là đã đủ hài lòng rồi.


Thế nhưng sự việc dường như quá trùng hợp, ngay khi đôi mẹ con người săn ma đó khiêng con mồi đi vào quán rượu, Tô Bạch lại nhận ra thân phận của con mồi, nhưng hắn vẫn luôn im lặng tiếp tục ăn thịt của mình. Nhưng ngay khi vị vương tử xúi quẩy kia nhận ra mình rồi, Tô Bạch cũng không còn cách nào tiếp tục bình chân như vại làm chuyện của mình nữa.


Cho dù nói thế nào thì trong trải nghiệm ở thế giới chuyện xưa lần đầu, mối quan hệ cuối cùng của đôi bên cũng xem như vui vẻ, tuy rằng Tô Bạch khá ích kỷ, nhưng cũng không lạnh nhạt đến mức chuyện nhỏ như con thỏ cũng không muốn làm.


Katarina nhìn về phía Tô Bạch với vẻ khẩn trương, khóe mắt liếc nhìn con trai chậm rãi bò ra khỏi chuồng ngựa, trên mặt con trai mình lộ ra vẻ rất đau đớn, rất dễ nhận thấy tuy không bị thương nặng nhưng một đòn vừa rồi khiến cả người bị quăng đi, đau đớn về mặt thể xác vẫn là điều khó tránh khỏi.


“Con mồi của bà, thuộc về tôi.” Tô Bạch duỗi tay bốc một nắm tuyết từ bên vách tường sụp đổ lên lau miệng.


“Cậu nói gì?” Katarina chậm rãi khom người, lúc này, đấu khí từ từ nén xuống, giống như con báo săn chuẩn bị sẵn sàng nhào tới.


Chỉ là rất đáng tiếc, người săn ma chỉ sở hữu thực lực ngang người có thâm niên mà thôi, ở trong mắt của Tô Bạch, Katarina chỉ giống như một con mèo nhỏ nghịch ngợm.


“Đưa con mồi của bà cho tôi, bằng không, chết.” Tô Bạch duỗi bàn tay tới, cả người tên to con Milanci vừa mới đứng dậy đã bị giam cầm, hai chân cách đất nửa mét, quanh người bị một đống tơ máu quấn quanh, ở một vài nơi tơ máu đã khảm vào trong da thịt, vô cùng đau đớn, không thua gì khổ hình.


Không có gì hiệu quả hơn việc dùng con trai để uy hiếp một người mẹ, rất vô sỉ, rất khốn nạn nhưng hiệu quả, chắc hẳn cũng là cách trực tiếp nhất.


Huống chi, theo như quan điểm của Tô Bạch, bất cứ người nào trong thế giới chuyện xưa cũng chỉ là những NPC mà thôi, giống như hòa thượng, mập mạp và đám người Phật Gia trong thế giới chuyện xưa trừng phạt của mình lần trước vậy.


Những NPC này đối với Phát Thanh mà nói muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu, về phần trong đó có phải chỉ có mình là người duy nhất có linh hồn và suy nghĩ hay không, ừm, loại vấn đề này rất có chiều sâu cũng rất nhàm chán, Tô Bạch không bằng lòng tốn nhiều sức lực để nghĩ ngợi.


Katarina túm vương tử trên mặt đất lên, sau đó đặt ngang thanh trường kiếm đã được cộng thêm thánh quang của mình lên cổ vương tử, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Bạch, có vẻ như không muốn lùi bước.


“Chúng ta cùng giết.” Katarina uy hiếp.


Vương tử đã không còn sức giãy dụa, nhưng vẫn nhìn Tô Bạch với ánh mắt mang theo hy vọng.


Tô Bạch nghĩ ngợi, sau đó gật đầu đáp: “Được.”


Vương tử kinh ngạc.


Tơ máu bắt đầu tiến vào trong cơ thể của Milanci, máu tươi bắt đầu chảy ra từ trên người anh ta.


“Bốp!”


Katarina ném vương tử xuống mặt đất, sau đó ném luôn thanh trường kiếm của mình, bà ta nhận thua.


“Bạch, khí tức của cậu, sức mạnh của cậu, thật sự khiến tôi ngạc nhiên quá!”


“Bạch, cậu đi đâu thế?”


Chương 1314

Bình Luận (0)
Comment