Chương 1315
Sự Thay Đổi Của Một Thanh Niên Mắc Chứng Ảo Tưởng Tuổi Dậy Thì 2
“Bạch, cậu biết tôi nhớ cậu thế nào không?”
“Bạch, khoảng thời gian này bản điện hạ sống rất thảm, đi đâu cũng bị đuổi giết.”
“Bạch, cậu nói gì đi chứ?”
“Bạch…”
“Bốp…”
Vương tử bị một cái tát đánh bay, cả người ngã lăn quay cắm đầu vào trong đống tuyết.
Nhưng rất nhanh, vương tử điện hạ vừa rồi đã hút máu của một đội thương gia nhỏ dưới sự hỗ trợ của tn, đã phục hồi không ít nguyên khí, lập tức lại bò ra, hình như anh ta đã thấu hiểu sâu sắc chân lý đánh là thương mắng là yêu rồi, hơn nữa còn tin tưởng không nghi ngờ gì.
Chỉ là, ngay khi anh ta lại định mở miệng lải nhải tiếp, trông thấy bàn tay của Tô Bạch lại giơ lên, lập tức thức thời ngậm chặt miệng mình.
Khái niệm cá lớn nuốt cá bé hơn nữa kẻ mạnh là chủ ở thế giới này rất rõ ràng, ngay sau khi Tô Bạch thể hiện ra thực lực đủ để nghiền áp mình ở thời kỳ đỉnh cao, vương tử điện hạ ở trước mặt hắn lại ngoan ngoãn giống như một cô vợ nhỏ dịu hiền.
Ừm, chỉ là có hơi lắm mồm.
Hai người đi được một đoạn, tường thành của thành Khải Hoàn đã xuất hiện trong tầm mắt.
Đây là vùng đất cực bắc, tuyết phủ khắp nơi lại cách Vatican quá mức xa xôi, vương tử là một đường bị đuổi giết mới chạy trốn đến tận nơi này, nhưng nơi mà Tô Bạch muốn đi là Vatican, hiển nhiên hắn không thể đi cả ngày lẫn đêm, tốn hơn một tháng để chạy tới Vatican được. Trời mới biết Phát Thanh sẽ cho mình kết thúc thời gian vào lúc nào. Nếu phần thưởng về lại một thế giới chuyện xưa hoàn toàn bị coi thành giải sầu và đi du lịch, vậy cho dù là Tô Bạch cũng không thể tha thứ cho sự phô trương và lãng phí của mình.
“Trong nhà thờ của thành này có trận pháp truyền tống đấy nhỉ.” Tô Bạch xác nhận với vương tử.
“Có có, thành Khải Hoàn cũng được tính là một thành phố lớn nhất ở cực bắc, cấp bậc nhà thờ ở bên trong rất cao, chắc chắn có trận pháp truyền tống đấy, sao thế, Bạch thân ái, cậu muốn dẫn tôi đi đâu hả?” Giọng điệu của vương tử điện hạ như thể đã hoàn toàn phó thác tất cả mọi thứ của mình vào trong tay và trên người Tô Bạch.
Trên thực tế, trong lòng Tô Bạch cũng biết rõ với sự kiêu ngạo của vương tử, anh ta hoàn toàn không cần thấp hèn đến mức độ này. Sự tà mị và khoa trương của anh ta trước đây được xây dựng trên nền móng của gia tộc và huyết thống của mình, nhưng trước thì gia tộc bị hủy diệt, sau đó bị đuổi giết nghìn dặm, nếu không phải có sự xuất hiện của Tô Bạch thì bây giờ anh ta có khả năng đã bị đưa đến nhà thờ thành Khải Hoàn chuẩn bị thanh tẩy và xóa bỏ rồi.
Sự tàn khốc của hiện thực đã mài phẳng rất nhiều góc cạnh sắc bén của vương tử, thậm chí còn khiến anh ta học được cách nịnh nọt.
Bỗng nhiên, Tô Bạch thấy hơi đau lòng, tuy rằng trước đây vương tử có hơi giống thằng thần kinh, nhưng quả thật có thể xưng là một thiếu niên ảo tưởng tuổi dậy thì tự tin và sáng lạn, nhưng bây giờ lại có hơi giống một ông chú trung niên nghèo rớt mồng tơi.
Hửm? Đau lòng sao?
Tô Bạch lập tức điều chỉnh tâm thái của mình, có lẽ là Dĩnh Oánh Nhi đã nói mình cuồng sạch sẽ đến mức cực đoan ở phương diện tình dục, cho nên đã được một thời gian rất dài rồi, Tô Bạch cũng không chân chính phát sinh quan hệ gì với phụ nữ, nhưng hắn vẫn cho rằng xu hướng ở phương diện này của mình chắc chắn không có vấn đề.
Có lẽ nên tìm thời gian giải phóng tí nhỉ?
Nhưng tùy tiện tìm một cô gái trong thế giới chuyện xưa này sao?
Vừa nghĩ đến cô gái bị mình đè dưới người là một NPC, trong đáy lòng Tô Bạch lại dâng lên một loại phản cảm, hắn cũng không có sở thích chơi búp bê tình dục. Có điều nghĩ lại một chút, hình như cũng chỉ có Dĩnh Oánh Nhi phù hợp với suy nghĩ của mình, nhưng bây giờ sau khi mình về thế giới hiện thực lại chỉ có thể ở trong nơi chứng đạo, nghĩ đến khi ấy người ta ở trước mặt mình mặc tất chân mà mình vẫn còn rụt rè, thật sự có hơi ngu ngốc mà.
“Bạch? Bạch? Bạch?” Vương tử thấy Tô Bạch có hơi thất thần, duỗi tay tới quơ trước mặt hắn.
Ánh mắt của Tô Bạch lại tập trung lại, nhìn vương tử ở trước mặt, hỏi: “Anh muốn đi cùng tôi sao?”
Câu nói này có hơi giống với cha xứ hỏi cô dâu chú rể bên dưới: “Con có hứa sẽ giữ lòng chung thủy với anh ấy, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe không?”
“Đương nhiên, đương nhiên rồi, Bạch thân ái của tôi, chắc chắn là thế rồi!” Vương tử điện hạ lập tức vỗ ngực đảm bảo, lúc này ở trong mắt của anh ta, Tô Bạch với thực lực đã tăng vọt đến cảnh giới khủng khiếp chính là hy vọng duy nhất của anh ta sau này. Cho dù mình lại xây dựng lại gia tộc, xây dựng lại dòng họ, cũng tuyệt đối không thể thiếu sự ủng hộ của hắn, không có Tô Bạch thì mình chỉ là một tên hề bị truy nã.
Nhưng rất nhanh, câu nói sau đó của Tô Bạch đã lập tức khiến cả người vương tử điện hạ sững sờ.
“Được, tôi dự định sử dụng trận pháp ở đây đến Vatican.”
“Cái gì?” Vương tử điện hạ giống như con chuột bạch nhỏ bị điện giật thí nghiệm trong phòng thí nghiệm, cả người suýt thì ngã xuống: “Đi tới Vatican á?”
“Đúng, anh đi với tôi không?” Khóe miệng của Tô Bạch mang theo một nụ cười châm biếm.
“Ờm…” Vương tử điện hạ do dự, sau đó cười khổ, đáp: “Gần đây tôi phát hiện ra trong Rừng Tuyết có tung tích của những huyết tộc đơn lẻ khác, tôi nhất định phải lôi kéo bọn họ gia nhập vào gia tộc mới của tôi, cho nên rất xin lỗi, Bạch thân ái à.”
Tô Bạch duỗi tay vỗ vào vai vương tử, gật đầu: “Anh biết không, anh của bây giờ khiến tôi không thích cho lắm đâu.”
Vương tử điện hạ nghe được câu này lại im lặng, trong ánh mắt lộ ra một vẻ xót xa, chậm rãi đáp: “Con người cũng không thể sống vô tâm vô phế mãi được, không phải sao?”