Chương 1324
Tín Ngưỡng Một Đời! 1
Một bữa cơm, một con cá nhỏ, một con thỏ đen to, không hề lãng phí chút nào, tất cả đều bị Tô Bạch đưa hết vào trong miệng mình, sau đó buổi tối hắn lại đặt đầu của Cinderella bên cạnh mình ngủ, dù sao phía bên Vatican phỏng chừng cũng đang bận rộn xử tử người trong nhà giam đó, mà không rảnh phân tâm tới đây đuổi giết mình. Còn nữa, trừ phi Vatican dám phái ra ba thính giả cao cấp trở lên tới đây giết mình, bằng không, muốn đánh bại mình ngược lại cũng có thể làm được đấy, nhưng muốn chân chính giết chết mình trên cơ bản lại không có khả năng.
Với thực lực hiện giờ của Tô Bạch phối hợp với cơ thể vòng một cương thi cổ, quả thật quá khó giết.
Sáng ngày hôm sau, Tô Bạch tỉnh lại duỗi thắt lưng trước, sau đó đi đến bên suối sửa mặt, thật ra tiến vào thế giới chuyện xưa này, ngoại trừ hưởng thụ về phương diện ăn uống ra, thì ngủ cũng là một loại hưởng thụ.
Dù sao ở nơi chúng đạo khi anh ngủ, bên cạnh cũng không có nước suối róc rách, cũng không có côn trùng kêu ong ong, càng không có gió đêm mang tới chút hơi ẩm lạnh trong rừng.
Ngay khi Tô Bạch rửa mặt xong đã trông thấy Cinderella cũng mở mắt nhìn mình, hắn nở nụ cười, trên mặt lộ ra vẻ suy tư.
“Anh đang nghĩ nên xử lý tôi thế nào sao? Hoặc là nói, anh đang nghĩ nên lợi dụng tôi thế nào? Lần đó sau khi tôi phân thân ra nhiều người, anh là một người nghĩ ra nhiều cách nhất cũng không có giới hạn nhất trong số những người đó.”
Ý Cinderella nói đương nhiên chính là lúc trước Tô Bạch vì để cô ta có được sự sủng ái của vương tử, mà kêu cô ta học kỹ thuật luyện thỏa mãn bằng chân một mình.
Mà sự thuận theo của Cinderella khi ấy lại là thật, cô ta chìm đắm vào trong ý chí của Chúa, Chúa kêu cô ta làm gì cô ta đi làm cái đó, không một chút do dự và bài xích. Phát Thanh chơi như vậy ngược lại rất thú vị, có lẽ trong mắt nó, tín đồ trong thế giới chuyện xưa này cũng là một phần hứng thú tồi tệ của nó, và cũng là thủ đoạn nó gia tăng tính cốt truyện, dù sao Cinderella cũng tương đương với địa vị của thánh nữ ở trong giáo đình đi, nhưng lại không tiếc chà đạp mình đến mức độ này chỉ để thực thi ý chí của Chúa.
Tô Bạch nhíu mày, nói một cách rất nghiêm túc: “Tôi chỉ đang nghĩ sáng nay nên ăn gì thôi.”
Ăn một bữa bớt một bữa, cho nên hắn vô cùng trân trọng.
Buổi sáng, hắn tìm được một ít quả dại trong rừng để lót dạ, vị không ngon cho lắm, phần lớn là chua chát, nhưng cũng coi như nếm một loại vị mới.
Ngay khi Cinderella phát hiện ra Tô Bạch mang theo cô ta đến thành Napoli, mới ngạc nhiên nói: “Anh không muốn sống nữa sao?”
“Tôi tin bây giờ phần lớn sức mạnh trong tòa thánh đều đang bận sắp xếp nghi thức đốt lửa long trọng, cho nên cho dù Napoli cách Vatican rất gần nhưng tôi vẫn chọn tới nơi này như cũ, thời gian của tôi không nhiều.”
Tô Bạch đánh giá một chút, mình rất có khả năng sẽ bị Phát Thanh đưa về thế giới hiện thực trong đêm nay, cũng vì thế, hắn cảm thấy mình nên tìm một thành phố rồi từ từ khao cái dạ dày của mình.
Về phần ông anh bị giam trong nhà ngục đó, hắn không dự định đi cứu mà cũng biết không thể nào cứu được. Anh ta bị giam ở nơi đó rõ ràng đã thoát khỏi nhân vật NPC trong thế giới chuyện xưa, thậm chí rất có khả năng là có hành động cố ý của Phát Thanh trong đó, dưới loại tình huống này, cho dù mình có tùy tiện ra tay thế nào đều không có ý nghĩa gì cả.
Trong thành Napoli đến đâu cũng là hình truy nã của Tô Bạch, nhưng ngược lại sức mạnh của tòa thánh trong thành phố cũng vì thế mà giảm đi rất nhiều. Tòa thánh giam giữ vị đó nghìn năm, cuối cùng lần này cũng có cơ hội hoàn toàn kết liễu phiền phức này, hiển nhiên sẽ điều động những sức mạnh có thể điều động được gần đó đi để đảm bảo tính an toàn tuyệt đối.
Cũng vì thế, Tô Bạch đi thẳng vào một tiệm cơm cũng tính là cao cấp bắt ông chủ lại, rồi lại kêu ông chủ gọi nhân viên bên ngoài dọn các món ăn lên tiếp đón bạn tốt của mình.
Ngay khi mục đích của bạn chỉ đơn thuần là ăn một bữa cơm, quả thật cũng rất đơn giản.
Mà đương nhiên khi Tô Bạch ngồi bên bàn cơm ăn ngấu nghiến, đầu của Cinderella được đặt trên bàn lại trông có vẻ hơi không dám tin, cô ta không dám tin Tô Bạch thật sự chỉ tới đây để ăn một bữa cơm!
Ông chủ đứng bên bàn với vẻ nơm nớp lo sợ, không dám nhúc nhích tí nào.
Sau khi cơm no rượu say, Tô Bạch cầm một cái khăn mặt mới lau miệng mình, tiếp đó chỉ cần đợi bị Phát Thanh lập tức truyền tống về nơi chứng đạo là đủ hài lòng thỏa mãn rồi, cho dù là dục vọng ăn uống hay là sự tăng mạnh của hư ảnh phía sau, lần này Tô Bạch trở về thế giới chuyện xưa [Cinderella], dù rằng quá trình có hơi trúc trắc nhưng mục đích cuối cùng đã đạt được, quả thật không có gì để tiếc nuối.
Thế nhưng, ngay khi Tô Bạch vừa mới đặt khăn mặt trong tay mình xuống, sau người hắn xuất hiện bóng hình một ông già.
Cinderella nhìn thấy ông già này, miệng hơi hé ra, rõ ràng rất bất ngờ, nhưng cô ta lập tức hơi nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ tôn trọng và thành kính, nếu như lúc này cô ta có cơ thể chắc hẳn sẽ cúi nửa người.
“Ăn ngon không?” Ông già hỏi với vẻ rất ôn hòa, thật sự giống một trưởng bối quan tâm vãn bối của mình có được ăn uống thoải mái hay không.
Tô Bạch nghiêng người qua nhìn ông già đứng sau lưng mình, hắn liếm môi đáp: “Ông là giáo hoàng?”
“Một người vốn nên đang tiến hành nghi thức đốt lửa ở Vatican lại xuất hiện ở nơi này, có phải rất bất ngờ không?” Giáo hoàng chậm rãi đi đến cái ghế bên cạnh Tô Bạch rồi ngồi xuống.