Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1325 - Chương 1325 Tín Ngưỡng Một Đời! 2

Chương 1325

Tín Ngưỡng Một Đời! 2


“Đừng nói với tôi, ông còn có một tốp kỵ sĩ thánh điện và hồng ý giáo chủ ở gần đây nhé.” Tô Bạch nhún vai, hỏi.


“Không có, xin cậu cứ yên tâm, chỉ có một mình tôi tới thôi.” Giáo hoàng rất chân thành: “Mà với sức mạnh của một mình tôi, tuy rằng có thể đánh bại cậu nhưng không thể giết được cậu, một điểm này, cậu hẳn cũng biết rõ.”


“Vậy ông tới làm gì?” Tô Bạch có hơi tò mò hỏi, dù sao tính toán thời gian mình cũng sắp đến lúc nên bị truyền tống trở về rồi, cho nên cho dù giáo hoàng có giở trò thì hắn cảm thấy vẫn có khả năng chống đỡ thêm một lúc đợi truyền tống tới.


“Không có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn tìm cậu nói chuyện trước khi... cậu đi thôi!” Giáo hoàng thở dài, ánh mắt lại nhìn Cinderella ở đó: “Có thể cho cô ấy rời khỏi nơi này trước được không, cô ấy ở lại đây nghe được một vài chuyện dù sao cũng là hại cô ấy. Tôi không có lòng nào ra tay với cậu, cho nên tôi cũng hy vọng cậu có thể nể mặt tôi, còn nữa, dù sao cô ấy cũng đã từng ở chung với cậu một thời gian dài.”


Tô Bạch duỗi tay túm đầu Cinderella sau đó trực tiếp ném ra ngoài cửa sổ, trên con đường bên ngoài truyền tới tiếng kêu chói tai đầy kinh hoàng, bất cứ ai khi đi đường đột nhiên nhìn thấy một cái đầu rớt ngay trước mặt mình phỏng chừng đều sẽ có phản ứng như thế.


Giáo hoàng hơi sững sờ nhưng vẫn mang vẻ mặt tươi cười gật đầu.


“Cảm ơn.”


Tô Bạch cầm cốc rượu trước mặt lên uống một ngụm, không biết tại sao lúc này trong đầu hắn lại nghĩ đến ông chủ người da đen ở cửa hàng tiện lợi đó. Lúc trước mình và Sophia đã hoàn thành thế giới chuyện xưa đó bằng một loại cách chẳng hiểu tại sao, nguyên nhân nằm ở chỗ ông chủ da đen ở cửa hàng tiện lợi đã biết thân phận của mình, cho nên cố tình chọc tức Phát Thanh, chủ động không đi làm BOSS cuối cùng, cho đám người Tô Bạch rời đi an toàn vì tính cốt truyện của Phát Thanh giảm xuống.


Nhưng toàn bộ hành động của vị giáo hoàng này có vẻ lại không được cương quyết bằng ông chủ da đen ở cửa hàng tiện lợi đó.


“Có vài lời nói với người khác là hại anh ta, cho nên cho dù là người thân cận nhất cũng không thể nói được. Đây là một loại đau xót, đặc biệt là khi cậu phải gánh chịu áp lực và những lời nói dối lớn nhất liên quan đến thế giới này, lại không thể giãi bày với ai.”


“Nghe qua quả thật rất thiệt thòi.” Tô Bạch phụ họa một tiếng, thẳng cho đến bây giờ, hắn vẫn không biết trong hồ lô của vị giáo hoàng đại nhân này rốt cộc bán thuốc gì.


“Giam cầm cậu ta là sứ mệnh mà Chúa ban cho chúng tôi.” Giáo hoàng nói tiếp, mà lúc này hiển nhiên Tô Bạch có thể nghe ra được “Chúa” trong miệng ông ta cũng không phải chỉ Chúa trời đơn thuần thật sự.


“Chúng tôi sẽ đảm bảo hoàn thành sứ mệnh mà Chúa ban phát, vì Chúa đã cho thế giới này của chúng tôi có ánh sáng, vì Chúa đã cho chúng tôi có thể sinh tồn và sinh sản, vì Chúa đã cho chúng tôi có nền văn minh, cho chúng tôi có trí tuệ, cho chúng tôi có suy nghĩ, cho chúng tôi sở hữu mọi thứ có thể sở hữu ở hiện tại.” Lời kể của giáo hoàng đại nhân dạt dào tình cảm.


Tô Bạch gõ nhẹ lên bàn, nói: “Tôi cảm thấy ông có thể nói thẳng...”


Tô Bạch không nói tiếp nữa vì hắn hiểu giáo hoàng không thể nói thẳng, cho dù là tìm được một người có tư cách để giãi bày, nhưng giáo hoàng cũng không thể trực tiếp nói ra những lời tích tụ trong lòng mình, bằng không ông ta sẽ chết.


Nhưng cũng may, Tô Bạch thân là thính giả có thể nghe hiểu hàm ý sâu xa trong lời nói của NPC cao nhất ở thế giới chuyện xưa này.


Giáo hoàng chậm rãi đứng dậy vung tay lên, cửa sổ căn phòng bị mở ra, không khí trong lành cũng luồn vào, giáo hoàng nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, nói: “Căn cứ theo báo cáo của Cinderella với tôi, hình như cậu cũng rất lưu luyến thế giới này? Đối với đồ ăn ở thế giới này và đối với cây cối hoa cỏ của nó, cậu đều có một loại luyến tiếc và nhung nhớ?”


“Đúng vậy.” Tô Bạch đáp lời.


“Ừm, một người từ bên ngoài tới như cậu còn lưu luyến thế giới này, càng khỏi cần nói đến tôi.” Trên mặt giáo hoàng lộ ra vẻ cảm khái: “Tôi sinh ra ở thế giới này, tôi lớn lên ở thế giới này, tôi yêu thế giới này vô cùng.”


Tô Bạch hiểu rõ giáo hoàng không phải đang tự tình cũng không phải đang truyền giáo.


“Nhưng thế giới này ...” Hắn hơi do dự, sắp xếp từ ngữ của mình một chút: “Nhưng ông vẫn dự định giết anh ta.”


“Thật vớ vẩn, không phải sao?” Giáo hoàng mở miệng nói: “Người mà chúng tôi giam giữ, người bị giam suốt hơn một nghìn năm đó, mối tai họa trong lòng hơn một nghìn năm của tòa thánh chúng tôi, lại chính là... ý nghĩa tồn tại cơ bản của thế giới này, là mấu chốt để Chúa vẫn sẽ rủ lòng thương nhìn vào thế giới này của chúng tôi nhiều hơn.”


“Các ông không được lựa chọn.”


“Đúng vậy, chúng tôi không được lựa chọn, một khi chúng tôi cố tình không giết cậu ta, tiếp tục để cậu ta bị giam trong Vatican, vậy Chúa sẽ cho rằng những tín đồ trung thành như chúng tôi đã từ bỏ ngài, vậy chúa cũng sẽ từ bỏ chúng tôi.”


“Nhưng giết anh ta cũng không có lựa chọn.” Tô Bạch mở miệng bảo.


Giáo hoàng chống hai tay lên bệ cửa sổ, thản nhiên cười.


“Cho nên ngày mai, tôi sẽ triệu tập toàn bộ hồng y giáo chủ trong tòa thánh cùng nhau cầu nguyện với Chúa theo cách tự sát, hy vọng Chúa cho ngọn lửa thiên thần xuống thiêu chết tội nhân.


Như vậy, toàn bộ người có tư cách có thể tới gần Chúa và hiểu Chúa đều không còn nữa.


Cho dù điều này sẽ dẫn đến sự sụp đổ của sức mạnh tòa thánh, cho dù điều này sẽ dẫn đến sự vùng dậy của trận doanh hắc ám, cho dù điều này sẽ khiến con người ở thế giới này lại gặp phải sự xâm lấn loạn của hắc ám và ôn dịch.


Nhưng chí ít, thế giới này có thể giữ lại.


Trong thế giới này còn có người sói, còn có Vampire, còn có Vu sư, còn có con người, còn có những quốc gia, còn có kỵ sĩ, còn có cây cối hoa cỏ, còn có núi sông, thế giới này còn có thể lại được Chúa coi trọng vì nó vẫn thú vị.”


Tô Bạch sững sờ, cuối cùng hắn cũng hiểu giáo hoàng muốn nói gì, giáo hoàng muốn kéo toàn bộ người có tư cách nhìn rõ thân phận chân chính của Chúa trong thế giới này cũng chính là người nhìn rõ bản chất của thế giới chuyện xưa này trong tòa thánh cùng nhau chết chung!


Giáo hoàng muốn giữ lại thế giới chuyện xưa đa dạng đa sắc ở đây, ông ta hy vọng Phát Thanh sẽ không trực tiếp phá hủy nó, mà vẫn sẽ giữ nó lại, tiếp tục sử dụng cho một thế giới chuyện xưa nào đó sau này!


“Ngài rất vĩ đại.” Lần này Tô Bạch dùng cách gọi kính trọng.


“Vì tôi không được chọn.” Giáo hoàng quay người nhìn Tô Bạch: “Cậu có sự chọn lựa không?”


“Từ nhỏ đến lớn cơ hội có thể cho tôi chọn lựa thật sự không nhiều, tôi hy vọng sau này sẽ có một ngày tôi có thể đưa ra sự lựa chọn thuộc về mình, nhưng rất đáng tiếc, có khả năng sự lựa chọn của tôi cũng không phải sự lựa chọn mà ông muốn tôi làm ra.”


“Cậu hiểu lầm rồi, tôi không hề oán giận Chúa một chút nào, cũng không hề bất mãn một li, ngài sáng tạo thế giới này, sáng tạo ra tôi, sáng tạo ra toàn bộ sự việc mà tôi cảm thấy tốt đẹp.


Tôi tin tưởng ngài, tôi tôn sùng ngài, tôi yêu mến ngài, đây là tín ngưỡng một đời của tôi, cho dù sống hay chết chắc chắn vẫn sẽ không thay đổi.”


Chương 1325

Bình Luận (0)
Comment