Chương 1326
Thử Một Lần! 1
Trong phòng, Tô Bạch rơi vào trong im lặng, ông chủ quán cơm bị hắn uy hiếp trước đó đã được một luồng thánh quang bao phủ chìm vào trong giấc ngủ ngọt ngào ngay khi giáo hoàng xuất hiện, mà Tô Bạch thì lại cảm thấy hơi ngỡ ngàng sau khi nghe được sự lựa chọn của giáo hoàng.
Có lẽ nguyên nhân là vì ở lâu trong giới thính giả đi, đột nhiên đối diện với loại tình huống này Tô Bạch thật sự không biết nên nói gì.
Khen ngợi sự vĩ đại của ông ta?
Hắn hiểu rõ đối phương hoàn toàn không cần lời ca ngợi của mình.
Về phần nói đến những cái khác lại khó tránh khỏi có ý tứ thân thiết với người quen sơ, dù sao hắn và giáo hoàng vốn chỉ là hai người xa lạ gặp nhau lần đầu tiên.
Trên mặt giáo hoàng thì lại lộ ra một hài lòng, thân là một lão già có tuổi thọ đã sớm hơn trăm năm nhưng dường như đến bây giờ bản thân mới có thể thật sự nói ra một vài lời trong lòng một cách sảng khoái được.
Đối với thế giới này mà nói, thính giả là một đoàn thể đặc biệt, nhưng trên thực tế sự gia nhập của thính giả thực chất đã đánh dấu thế giới này bị đóng lên một cái mác, mà hàm ý trong cái mác này cũng không khác gì sân khấu kịch cho lắm.
Đây là một loại rối rắm cũng là một loại mâu thuẫn, nhưng ông trời không cho sinh linh ở thế giới này bất cứ cơ hội lựa chọn nào.
Sự im lặng của hai người lại tiếp tục kéo dài, cuối cùng đôi bên đều cảm thấy hẳn nên kết thúc loại thời điểm không có bất cứ ý nghĩa gì này lại. Giáo hoàng cúi đầu, chỉnh lại pháp bào của mình một chút, ông ta không mặc trang phục hoa lệ của giáo hoàng khi tham gia các hoạt động long trọng, trên đầu cũng không đội pháp quan mang quyền lực tuyệt đối của tòa thánh. Bây giờ ông ta giản dị giống như một người nông dân ở thôn quê, trong mắt chỉ có hoa màu trong phần đất riêng đó của nhà mình.
Thân là sự tồn tại có cấp bậc cao nhất trong thế giới này, thật ra ông ta chưa được hưởng thụ bao nhiêu quyền lực tuyệt đối hô mưa gọi gió của một chúa tể thế giới, cũng không hề mặc sức xa hoa đồi trụy quên mất bản thân. Một mặt là quê hương mà mình đã sinh ra và lớn lên, một mặt là vì vị Chúa tối cao với thiên uy không lường được đó. Chúng sinh có thể ngu dốt ngớ ngẩn trải qua cuộc sống của mình, trong đầu tính toán chẳng qua cũng chỉ là bữa trưa ngày mai nên ăn gì, giải quyết thế nào, mà giáo hoàng này thì lại cần phải gánh vác quá nhiều sự tra tấn và dày vò của tâm lý.
Ông chủ da đen của cửa hàng tiện lợi chọn tùy tiện chống cự, không tiếc cố tình dài dòng để giảm tính cốt truyện mà phát thanh theo đuổi xuống, con ma trong bức tranh thì lại chọn bay vút lên trời, rống giận phản kháng và rồi bị xóa sổ.
So với hai người này, sự lựa chọn của giáo hoàng thật ra càng khó khăn hơn, ông ta hoàn toàn có tư cách đi tìm sự giải thoát cho riêng mình, giống như Huyết Thi khi đến bước đường cùng, trong thời khắc cuối cùng của sinh mệnh nghĩ đến chẳng qua là làm thế nào để chết đi một cách rực rỡ nhất, nhưng giáo hoàng lại chọn một loại qua loa, hơn nữa mục đích của loại qua loa này chẳng qua là để bảo vệ bản thân, thậm chí vì cái qua loa ấy ông ta nhất định phải hy sinh chính bản thân mình.
“Khi nào mới tiến hành nghi thức?” Tô Bạch mở miệng hỏi.
“Tối nay.” Giáo hoàng đáp.
Tô Bạch nhớ trong hình ảnh ký ức hình như là ban ngày nhưng sắc trời khi ấy hoàn toàn âm u, mây đen cuồn cuộn, hình như cũng rất khó thật sự phân biệt được thời gian rõ ràng.
Nhưng hình như giáo hoàng nhìn ra được gì đó mới bổ sung: “Trên quảng trường phán quyết của Vatican mãi mãi không có màn đêm. Cậu bằng lòng tới tham gia không? Nếu cậu có thể tới chứng kiến, đối với tôi và bọn họ sắp tử vì đạo mà nói cũng là một loại vinh hạnh, dù sao trên thế giới này người có thể xem hiểu hơn nữa có thể có tư cách đứng bên cạnh quan sát một nghi thức này hình như cũng chỉ có mình cậu mà thôi.”
Giáo hoàng đưa ra lời mời nhưng Tô Bạch cũng không cân nhắc bao nhiêu đã trực tiếp lắc đầu, đáp: “Tôi không có thời gian.”
Tuy rằng lời nói trước đó của giáo hoàng ảnh hưởng đến Tô Bạch rất nhiều, nhưng dù sao hắn cũng không phải thiếu niên ảo tưởng sức mạnh đầy nhiệt huyết đó, bây giờ hắn và giáo hoàng ở chung trong một phòng lâu như vậy thật ra đã là một loại lựa chọn sai lầm có khả năng đẩy bản thân vào tình thế nguy hiểm, cho nên hắn cũng không bằng lòng tiếp tục sai càng thêm sai nữa.
Đối với lời từ chối của hắn, hình như giáo hoàng cũng chẳng bất ngờ gì, ông ta hơi cúi người, ý bảo Tô Bạch: “Cảm ơn sự lắng nghe của cậu, tôi rất hy vọng trong ngày tháng sau này vẫn còn có người giống như cậu lại tiến vào thế giới này.”
Nếu sau này còn có thính giả tiến vào thế giới này điều đó có nghĩa thế giới chuyện xưa này vẫn chưa bị Phát Thanh từ bỏ.
Vẫn còn được Phát Thanh tiếp tục sử dụng cũng có thể chứng minh nó còn tồn tại.
Chỉ cần nó còn tiếp tục tồn tại vậy sự hy sinh của giáo hoàng và một tốp hồng y giáo chủ dưới tay ông ta là đáng giá, ít nhất theo quan điểm của bọn họ thì nó đáng giá.
“Một điểm này tôi cũng tán đồng, dù sao trong thế giới chuyện xưa này tôi cũng có vài người quen biết.”
“Là vị vương tử Huyết tộc kia sao?” Trên mặt giáo hoàng bệ hạ hiện ra nụ cười mỉm: “Có lẽ đây là một chuyện cuối cùng tôi có thể làm giúp cậu, cũng coi như là đền bù cho việc cậu đã lãng phí thời gian nghe một lão già thối như tôi lải nhải.”
Vừa dứt lời, cơ thể giáo hoàng đã hóa thành một tia sáng trắng trực tiếp biến mất, rất dễ nhận thấy, sở dĩ ông ta xuất hiện ở thành phố Napoli đó chỉ vẻn vẹn là để nói chuyện phiếm với Tô Bạch trước khi tử đạo, mà chuyện ông ta muốn làm chân chính vẫn là nghi thức tại quảng trường hành quyết của Vatican.