Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1347 - Chương 1347 Đau Trứng 1

Chương 1347

Đau Trứng 1


Biên độ rung của cỗ quan tài xác ướp Ai Cập càng lúc càng rõ ràng hơn, mập mạp gần như muốn chửi mẹ nó từ tận đáy lòng, trước khi đạo sĩ làm pháp sự cũng biết chuẩn bị một vài biện pháp phòng hộ từ trước, nhưng ba cỗ quan tài này được đặt đơn giản trong phòng thí nghiệm như thế cứ giống như đặt ba con Samoyed vậy.


Đương nhiên, thật ra trong lòng mập mạp cũng hiểu rõ đối với đôi nam nữ đó mà nói, ba cỗ quan tài này nói không chừng còn không thể tính là Samoyed mà càng giống chó Teacup hơn, vì một đôi nam nữ đó có tự tin này, nhưng mập mạp vẫn chưa có loại tự tin đó.


Lúc này, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là chạy lẹ, tuy rằng anh ta đã là thính giả cao cấp nhưng thính giả cao cấp cũng không phải vô địch tuyệt đối, trừ phi đến được cấp bậc thính giả cấp đạo lão kia, trên cơ bản rất khó xuất hiện thứ có thể uy hiếp đến tính mạng của bọn họ ở thế giới hiện thực. Thính giả cao cấp hiển nhiên mạnh hơn người có thâm niên quá nhiều, nhưng khi đi đường đêm cũng vẫn phải cẩn thận dè chừng như cũ.


Mập mạp nhún người thuận thế bơi ra ngoài, hơn nữa còn duỗi tay ôm luôn hai cỗ thi thể cùng ra ngoài chung, cho dù có thế nào thì vừa rồi người ta cũng đã có lòng tốt nhắc nhở mình, có qua có lại mới toại lòng nhau, người đạo gia chú trọng nhất là nhân quả báo ứng, hơn nữa bản thân mập mạp cũng là người tham ngộ nhân quả, tuy anh ta cũng biết khi chạy trốn mang theo hai thi thể con ghẻ này quá là không sáng suốt, nhưng cũng không có cách nào hay hơn.


“Ầm…”


Lúc này một tiếng vang trầm thấp kéo dài truyền ra từ trong phòng thí nghiệm, ngay sau đó, mập mạp phát hiện ra vùng nước bên cạnh mình đã bắt đầu phả ra một mùi hôi thối.


Người Trung Quốc có một cách so sánh gọi là vải bó chân của bà cụ, nhưng thứ này hoàn toàn không có cách nào so sánh được với vải ướp xác của Ai Cập cổ đâu, cho dù thi thể đã trải qua xử lý và ướp hương liệu nhưng cái mùi mà đống vải đã bầu bạn với thi thể hơn nghìn năm đó đã ngấm ra thật sự là thứ mà vải bó chân của bà cụ cũng phải vái lạy gọi bằng cụ tổ.


Mập mạp lập tức nín thở, anh ta biết rõ mình vội vàng chạy trốn là cược đúng rồi, mẹ nó chứ, có trời mới biết rốt cuộc một nam một nữ đó đào được xác ướp này ở đâu ra, vừa rồi trên người của cái thứ chui ra khỏi quan tài đó lại thấp thoáng tản ra khí tức không dưới thính giả cao cấp trung giai!


Sự phân chia thính giả thật ra càng xuống dưới lại càng chi tiết, mà càng lên trên thì lại càng mập mờ.


Ví dụ như người thực tập, thính giả cấp thấp và thính giả bình thường, sự chênh lệch giữa bọn họ là có thật nhưng lại không rõ ràng đến thế, đợi đến khi làm người có thâm niên, người có thâm niên vì có vũ khí bản mệnh nên tương đương với việc sở hữu một loại ưu thế mang tính áp chế đối với thính giả không phải người có thâm niên, mà đợi đến khi lên thính giả cao cấp, vì đã có năng lực cộng hưởng với không gian xung quanh nên lại có ưu thế mang tính áp chế đối với người có thâm niên.


Cách gọi tên và thứ tự về thực lực của thính giả chú trọng vào tính thực dụng đầu tiên, hơn nữa còn được chính bản thân các thế hệ thính giả rèn luyện ra và tiếp tục sử dụng, không có khả năng là bản thân Phát Thanh in ấn ra một quyển [Đại cương nghiên cứu cấp bậc thính giả] rồi phát cho mọi người đọc được.


Bốn cấp bậc lớn là người thực tập, thính giả cấp thấp, thính giả bình thường và người có thâm niên giống như tầng một, tầng hai, tầng ba và tầng bốn, sau đó từ tầng bốn đến tầng một trăm đều là phạm vi thuộc về thính giả cao cấp, trên tầng một trăm đến một độ cao trên đỉnh Everest được tính là phạm vi thực lực của thính giả cấp đại lão.


Cũng vì thế mà thính giả cao cấp sơ giai, trung giai và cao giai thoạt nhìn chỉ là các cấp bậc nối tiếp nhau, nhưng trên thực tế lại tương đương với sự chênh lệch giữa tầng năm với tầng năm mươi và tầng chín mươi vậy.


Vì càng lên cao người càng ít nên hiển nhiên cũng không cần phân chia quá mức chi tiết làm gì mà qua loa hơn rất nhiều.


Trước đó Tô Bạch đối diện với Tucker là thính giả cao cấp trung giai, sở dĩ có thể chiến thắng quả thật là gặp may mắn mà thôi, hơn nữa cũng là nhờ nguyên nhân vận may cho phép, nhưng cho dù đã chiếm thiên thời địa lợi nhân hòa và đến cuối cùng còn lợi dụng bản tính tham lam của ma thần mà Tucker đã triệu hồi ra, tuy Tô Bạch đã thắng những đó cũng là một loại thắng thảm. Từ đây có thể nhìn ra được sự chênh lệch lớn đến đâu, nếu lại đối kháng thêm lần nữa, và nếu Tucker không còn tự tin tràn đầy, ngây thơ và lãng mạng đến thế thì phần thắng của Tô Bạch thật sự ít đến đáng thương.


Cũng vì thế, sau khi phát hiện ra khí tức chảy ra từ xác ướp đó, mập mạp càng vắt chân lên cổ liều mạng bơi ra ngoài hơn, cửa đồng xanh đã cách mình rất gần rồi, mập mạp hiểu rõ chỉ cần mình có thể ra khỏi cửa rồi đóng cánh cửa lại thì thứ bên trong chắc chắn cũng không thể ra ngoài được.


Thế nhưng, đối phương dường như cũng biết rõ một điểm này cho nên cũng không dự định để mập mạp rời khỏi cửa đồng xanh một cách dễ dàng như thế.


Trong phút chốc, đột nhiên mập mạp phát hiện ra dòng nước bên cạnh mình lại bắt đầu chảy ngược, hơn nữa dòng chảy ngược rất xiết này lại đang cưỡng chế triệt tiêu xu thế lao về phía trước của mình, mà cơ thể mình cũng đang bị kéo dần về sau trong lúc đang ra sức phản kháng giãy dụa.


“Đệt!” Mập mạp thật sự muốn chửi người quá.


Nếu có cơ hội sống sót và gặp lại Tô Bạch, mập mạp chắc chắn sẽ ôm vai Tô Bạch mà kể khổ: Đại Bạch, cha mẹ cậu đúng là biến thái quá, mập gia tôi thậm chí còn không đánh lại được một con chuột bạch nhỏ bị giam trong phòng thí nghiệm của bọn họ.


Chương 1347

Bình Luận (0)
Comment