Chương 1350
Bốn Người Lại Tụ Họp! 2
Từ hồ Lô Cô đến thành cổ Lệ Giang cách cũng hơn trăm cây số, lại từ Lệ Giang chuyển hướng đến Đại Lý, tuy lái xe khá là mệt nhưng đối với tự lái mà nói cũng coi như thuận tiện.
Lúc từ Thành Đô đến hồ Lô Cô, mập mạp còn có khỉ gầy lái xe cho, mà bây giờ cũng không có cách nào khác, anh ta chỉ có thể tự mình làm tài xế.
“Người anh em đó của tôi thật sự làm công chức rồi sao?” Mập mạp vừa lái xe vừa lẩm bẩm: “Con mẹ nó thoải mái quá nhỉ, vừa đảm bảo thu hoạch vừa có chỗ dựa, quá ngầu lòi.”
Cũng không thể trách mập mạp cảm thấy như vậy, thính giả bình thường vì nịnh bợ Phát Thanh mà không ngừng hành hiệp trượng nghĩa hoặc là làm nhiệm vụ hiện thực mà Phát Thanh phát để cày từng tí độ hảo cảm một như vậy, mà bây giờ Tô Bạch lại trực tiếp ăn lương nhà nước làm viên quan nhỏ, đặt ở thời đại triều Thanh đó thật sự giống một nô tài áo vải đột nhiên được nâng đỡ, hơn nữa còn vào hai Hoàng Kỳ.
“Nói không chừng bản thân anh ta cũng không để ý cho lắm đâu.” Dọc theo đường đi cô gái cũng không đáp lại lời của mập mạp quá nhiều, cũng không phải lạnh lùng gì mà cái này cũng giống như nếu mập mạp ngồi trong xe do một người có thâm niên bình thường lái xe, phỏng chừng anh ta cũng chẳng muốn để ý gì nhiều, chỉ đơn giản là cấp bậc khác nhau nên tiếng nói chung cũng ít đi rất nhiều.
“Cái này thì tôi tin, người anh em đó của tôi từ nhỏ điều kiện gia đình đã khá gian khổ, lúc nhỏ bị bạo lực gia đình này, quan hệ với cha mẹ này, chiến tranh lạnh này, cho nên về mặt tinh thần có hơi không được bình thường.”
Dù sao Đại Bạch cũng không ở đây, mập mạp nói xấu bạn bè cũng không có áp lực tâm lý.
“Làm con trai của hai người đó thật sự không dễ gì.” Cô gái đáp lại một câu, rõ ràng đến cấp bậc này của cô ta có tư cách và cũng có cách để biết một vài chuyện.
Trên đường đi, mập mạp nói chuyện rất nhiều với cô gái, phần lớn là anh ta chủ động tìm chủ đề để nói, nhưng câu trả lời thi thoảng mới xuất hiện của cô gái lại luôn khiến mập mạp vô cùng lạnh lòng, thậm chí từ mặt cảm giác mà nói, anh ta cảm thấy cô gái này còn đáng sợ hơn cả Lương Sâm.
Vừa nghĩ đến đây, đột nhiên mập mạp cảm thấy cái thứ hàng nhát như thỏ đế như Lương Sâm lại có thể thăng cấp thành đại lão, vận số này cũng tuyệt nhỉ.
Chiếc xe lái vào cảnh nội Đại Lý, cô gái không có dự định nghỉ ngơi mà kêu mập mạp đi vòng quanh Nhĩ Hải trước, đương nhiên mập mạp biết rõ cô ta không có ý định ngắm cảnh biển gì, chắc hẳn là tới chỗ được gọi là nơi chứng đạo kia.
Rất nhanh, cô gái đã kêu mập mạp đỗ lại ở một nơi, sau đó ra hiệu cho anh ta trực tiếp lái xe lên núi.
Nơi này cũng không có đường nhưng mập mạp vẫn cắn răng nhấn chân ga, dốc cũng không cao nhưng vì không có đường cho nên khi lái xe hiển nhiên vẫn rất xóc nảy, dần dà, cô gái ra hiệu cho anh ta dừng lại giữa hai sườn sốc chưa từng được khai phá.
Sau đó, cô ta xuống xe.
Hiển nhiên mập mạp cũng ngoan ngoãn theo xuống xe ngay sau đó.
“Tôi sẽ tìm ra trận pháp và phá giải trận pháp, anh giúp tôi duy trì trận pháp là được.” Cô gái nói.
Cái này tương đương với chín mươi chín phần trăm công việc đều để bản thân cô gái tự làm, mập mạp chỉ làm có một phần trăm còn lại đó, hơn nữa còn là một phần trăm mà ngay cả người có thâm niên hiểu biết trận pháp cũng có thể hoàn thành.
Dường như nhìn ra được sự khó hiểu của mập mạp, cô gái nói thêm một câu: “Tôi sợ người bạn đó của anh phát điên, đợi sau khi tôi tiến vào lại kiên quyết không cho tôi ra ngoài, nếu anh ta cưỡng chế cá chết lưới rách đóng trận pháp lại, vậy một người duy trì trận pháp như anh cũng sẽ bị liên lụy.”
“Vậy tôi làm như vậy chẳng phải rất có lỗi với cậu ấy hay sao?” Mập mạp đáp với vẻ hơi do dự, sau đó cắn răng: “Không được không được, như vậy không được, trước đây tôi đã từng hại cậu ấy một lần rồi, suýt chút nữa hại cậu ấy và hòa thượng, Phật Gia chết, loại chuyện này tôi không muốn làm lần thứ hai đâu.”
“Tôi đồng ý với anh sẽ không giết anh ta.” Cô gái liếc mắt nhìn mập mạp: “Vì sự thăng cấp cuối cùng, nếu một người canh giữ nơi chứng đạo muốn cá chết lưới rách với tôi, anh nghĩ tôi không giết được sao? Chỉ cần tôi có thể thăng cấp được thì Phát Thanh cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt thôi.”
Mập mạp cắn môi, nói: “Không được đả thương cậu ấy.”
“Không giết anh ta.”
“Không được làm hại cậu ấy.” Mập mạp vẫn kiên trì nói.
“Vậy bây giờ anh có thể chết.” Cô gái làm bộ giơ tay lên.
“Không được giết cậu ấy.” Mập mạp mang vẻ mặt kiên quyết giống như không hề phát hiện ra bản thân nói sai.
Cô gái duỗi tay giống như đang phối hợp gì đó, đại khái sau ba phút, một luồng sáng màu trắng bốc lên từ dưới lòng đất.
Mập mạp thậm chí còn không cần cắm cờ bày trận pháp, trước khi cô gái bước vào trong ánh sáng trắng và biến mất đã trực tiếp dẫn pháp trận cho mập mạp, chỉ cần anh ta vẫn luôn duy trì nó không rối loạn là được.
“Ôi.” Mập mạp thở dài, cũng không biết rốt cuộc mình làm như vậy là đang giúp Tô Bạch hay là hại Tô Bạch nữa, nhưng mình chỉ là con cá nằm trên thớt mặc cho người ta mổ xẻ, khi cường giả chân chính bắt đầu không nói lý nữa, thậm chí còn không ngại gánh chịu sự trừng phạt của Phát Thanh cũng phải khư khư cố chấp theo ý mình, vậy sự lựa chọn của bản thân thật sự không nhiều.
Vừa vặn lúc này di động của mập mạp vang lên, vậy mà lại là hòa thượng gọi tới.
Mập mạp vừa phân tâm duy trì pháp trận, vừa nhận máy: “Alo, hòa thượng, sao đột nhiên lại nhớ tôi thế?”
“A di đà phật, mập mạp, anh đang ở đâu? Đang làm gì?”
Mập mạp nghĩ ngợi một chút, trước kia mình rời khỏi nhà lão Phương đã để tìm một vị trí cho mình, lúc này nếu nói mình đang làm chân chạy vặt theo phía sau một cô gái thì thật sự quá mất mặt, nên đành mở miệng đáp: “Đang chơi ở Hồng Kông đó, bên cạnh tôi còn có hai minh tinh nhỏ Hồng Kông đây này, vừa mới tắm xong đã ra ngoài rồi, anh có chuyện gì thì nói đi hòa thượng, lát nữa mập gia tôi còn phải làm chuyện mà hòa thượng không giỏi đó.”
Vừa nói anh ta còn cố tình phát ra tiếng thở dốc, giống như bản thân thật sự đang nằm trên giường ở một khách sạn cao cấp nào đó tại Hồng Kông hưởng thụ phục vụ vậy, thậm chí hô hấp thay đổi còn mang theo cảm giác tiết tấu rõ ràng, còn thật hơn cả thật.
“Ồ.” Hòa thượng đáp một tiếng, không nói gì nữa.
Mập mạp vừa tiếp tục thở dốc vừa cắn răng phát ra giọng mũi, thấy hòa thượng đột nhiên không nói gì, anh ta vỗ đét một tiếng thật giòn tan vào mông mình trước, sau đó giơ điện thoại ra xa hô một tiếng: “Quỳ xuống, dạng chân ra, ngoan, đúng, như thế đấy…” Sau đó lại nói to với điện thoại: “Hòa thượng, rốt cuộc có chuyện gì thì mau nói đi, mập gia tôi sắp vào hang rồi.”
“A di đà phật, anh nhìn sang phía tây đi.” Hòa thượng nói.
Mập mạp quay đầu nhìn về hướng tây, trên một mỏm núi cách đó không xa cho lắm, mập mạp trông thấy bóng của hai người đàn ông, một người mặc áo cà sa, một người mặc đồ lạt ma.
Hơn nữa hai tăng nhân này mỗi người cầm một cái kính viễn vọng đang nhìn thẳng về phía mình.