Chương 1353
Không Cản Nữa, Đập! 1
“Nếu cha mẹ cậu ở đây thì tôi không qua được, nhưng cậu không thể cản được tôi.”
Câu nói này phiên dịch ra có nghĩa đang khen cha mẹ cậu rất lợi hại, tôi rất phục.
Đối với người bình thường mà nói, người khác khen cha mẹ mình lợi hại thì bản thân cũng thấy nở mày nở mặt.
Nhưng đặt ở vị thế của Tô Bạch thì lại cảm thấy lời này vô cùng chói tai, vì nếu cô gái này đã biết đôi cha mẹ hờ của mình vậy chắc chắn cũng biết rõ rốt cuộc “đứa con trai” này như mình tới thế nào.
Ở thời điểm này nói lời này, sự khinh miệt và coi thường trong đó, không, không có khinh miệt, cũng không có coi thường, đây là không thèm đếm xỉa gì đến, hoàn toàn coi nhẹ đến tột cùng.
Ngược lại Tô Bạch không ghét việc bị người coi nhẹ, nhưng hắn rất ghét có người dùng giọng điệu trưởng bổi để bình phẩm về một nam một nữ đó ở trước mặt mình.
Thật ra, đối một cách nói khác thì cô ở đây làm màu cái mẹ gì vậy?
Năm đó Lệ Chi còn bị một đôi nam nữ đó chơi đùa trong lòng bàn tay giống như mình, cô có thể so được với Lệ Chi sao? Người có thể so với Lệ Chi bây giờ lại mắc kẹt ở một bước quan trọng nhất, tức nước vỡ bờ đến mức phải chạy tới nơi chứng đạo trộm đồ?
Hơn nữa cứ cố tình biết rõ cái thứ hàng cũ Từ Phú Quý đó không còn, nơi chứng đạo đã đổi người mới dám qua đây trộm đồ, bắt nạt kẻ yếu rõ ràng như thế, giờ lại còn trưng bản mặt bình tĩnh ra bình phẩm về hai người Tô Dư Hàng?
Đúng, nếu bọn họ đứng ở đây chắc chắn cô không qua được, nhưng con nhãi nhà cô dám đứng trước mặt bọn họ sao?
Đại khái cô gái không biết trong lòng Tô Bạch đang nghĩ gì nhưng cô ta cũng chẳng buồn nghĩ đến mà trực tiếp tiến lên, cho dù Tô Bạch có chặn trước mặt cô ta thì cô ta vẫn khiêng bia mộ tiếp tục tiến lên như cũ, một luồng khí thế bắt đầu không ngừng tích tụ qua mỗi một bước chân, dần dần sinh ra một loại chồng chất, mà khi loại khí thế chồng chất này rơi lên người Tô Bạch lại khiến hắn sinh ra một loại cảm giác đau đớn của khí huyết chảy ngược.
Cô gái này quả thật rất xinh đẹp hơn nữa thật sự cũng rất mạnh, trước đó Tô Bạch đã so sánh cô ta với Lương Sâm, nhưng bây giờ gần như có thể xác định được cho dù cô gái này vẫn chưa thăng cấp, chưa phải thính giả cấp đại lão chân chính, cũng chưa chứng đạo, nhưng thực lực chiến đấu và chỉ số lực chiến đấu đơn thuần của cô ta thật sự không thua gì đạo lão đã chứng đạo.
Nhưng Tô Bạch vẫn đứng ở đó bất động, ngược lại không phải hắn đang giận dỗi gì cô gái này. Cậu chủ Tô tốt xấu gì cũng đã nằm ở đây gần hai tháng rồi, cũng coi như đã tu tâm dưỡng tính một đợt, cộng thêm trước đó cùng đấu đá đến kiệt sức với Tô Dư Hàng trong thế giới chuyện xưa [Lồng Giam Một Ngày] cũng khiến tính cách của cậu chủ Tô ôn hòa hơn không ít.
Cho dù biết cô gái trước mặt này vừa mới làm màu, vừa mới coi nhẹ mình, nhưng cậu chủ Tô cũng không tức giận gì cả.
Có điều, chuyện nên làm thật sự không thể chậm trễ, với tính cách và cách nói lý của Phát Thanh, bạn là người canh giữ, người ta vào trộm đồ, nếu bạn hào phóng để người ta bứng đổ đi, vậy tội của bạn cũng to như trời, nhưng nếu bạn và tên trộm đánh nhau bị thương, cuối cùng vì thực lực không đủ mà không thể ngăn cản được, vậy còn có thể giải thích được.
“Rầm!”
Phần đầu của bia mộ đập lên người Tô Bạch, cơ thể hắn bị húc lên, hắn cố cản lại nhưng lại cảm thấy gân cốt vừa mới hồi phục của mình lúc này đã xuất hiện một vết rạn, mà cả người Tô Bạch ngăn cản cũng không cản được bước chân của cô gái, cô ta vẫn giữ nguyên tốc độ trước đó, không tăng một phần và cũng không giảm một phần.
Dần dần, cơ thể của Tô Bạch đã bị đẩy xuống dưới bậc thềm, mà một khi vượt qua vị trí của mười hai cỗ quan tài, tiến thêm bước vào thông đạo có tượng điêu khắc ở hai bên là đến vị trí của pháp trận truyền tống.
Cô gái nhìn Tô Bạch và hơi lắc đầu.
Thế nhưng đúng lúc này, Tô Bạch đột nhiên buông lỏng hai tay, lùi sang một bên dường như không định tiếp tục ngăn cản nữa, điều này khiến đôi mắt của cô gái hiện lên vẻ nghi ngờ.
“Từ bỏ rồi sao?” Cô gái hỏi.
Cô ta không phải người không nhiễm khói lửa nhân gian, giống như lúc mập mạp lái xe, đối diện với lời lải nhải của anh ta, thi thoảng cô ta cũng sẽ đáp lại vài câu, nhưng lúc này hành động buông tay và lùi qua một bên của Tô Bạch quả thật khiến cô ta cảm thấy có hơi bất ngờ.
Tuy chỉ là một động tác lùi lại nhưng Tô Bạch lại cảm thấy xương cốt cả người từ trên xuống dưới đều đang đau đớn, ở đây không dùng bút pháp khoa trương phóng đại mà là sức của cô gái này thật sự lớn đến đáng sợ, nếu bây giờ đi chụp X quang chắc hẳn có thể nhìn thấy rõ ràng vết rạn chằng chịt trên xương cốt của Tô Bạch.
“Không ngăn nổi.” Ngược lại Tô Bạch rất thành thật.
Cô gái vẫn tiếp tục tiến lên: “Hình như cậu có hơi khác với trong dự đoán của tôi, nơi chứng đạo thoạt nhìn quả thật là một chỗ tốt để mài giũa tâm tính đấy.”
“Cô hiểu tôi lắm sao?” Tô Bạch hỏi.
Cô gái gật đầu: “Tôi biết chuyện của cha mẹ cậu nên hiển nhiên cũng biết chuyện của cậu, đứa trẻ trưởng thành trong môi trường như vậy nếu có thể lớn lên bình thường mới là chuyện lạ.”
“Tôi đã từng gặp Lệ Chi.” Đột nhiên Tô Bạch nói.
“Vậy thì đã sao?” Cô gái vẫn tiếp tục khiêng bia mộ đi lên, dựa vào tốc độ của cô ta, qua ba, bốn phút nữa chắc hẳn sẽ đến vị trí pháp trận truyền tống, ngược lại không phải cô ta không muốn đi nhanh mà là vì khi cô ta vừa bước vừa phải phân tâm trấn áp khí tức trong bia mộ.
“Chắc hẳn thường xuyên có người so sánh cô và Lệ Chi với nhau nhỉ?” Bây giờ Tô Bạch còn rút một điếu thuốc ra, châm lên, bộ dáng này giống như đang nói chuyện phiếm vậy.
Người ta rõ ràng là một tên trộm đang trộm đồ đi, mà bảo vệ lại dựa vào bên cửa nhìn người ta khiêng đồ ra ngoài, miệng còn thảnh thơi nhàn nhã ngậm một điếu thuốc, hình ảnh này thật sự rất quá lố.