Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1354 - Chương 1354 Không Cản Nữa, Đập! 2

Chương 1354

Không Cản Nữa, Đập! 2


Mấu chốt vấn đề là ở đây, đồ của cơ quan bình thường hoặc của ông chủ công ty, nhắm một mắt mở một mắt cũng thôi đi, nhưng thứ này chính là của Phát Thanh.


“Thường có.” Cô gái hơi gật đầu và vẫn tiếp tục tiến lên.


“Ừm, đều là con gái, đều lợi hại như thế, nhưng sao tôi lại cảm thấy Lệ Chi không biết làm màu như cô nhỉ?” Tô Bạch nghi ngờ hỏi.


“Ha ha.” Cô gái cười gượng hai tiếng, không để ý đến đánh giá này cũng không dự định bàn luận nhiều hơn về chuyện này với Tô Bạch.


“Ôi, thật nhàm chán.” Ánh mắt của Tô Bạch nhìn Tucker vẫn còn trừng mắt ngất xỉu ở bên đó.


Xác suất nơi chứng đạo gặp phải trộm cũng không cao, nhưng một khi đụng phải, tên trộm đó chắc chắn vô cùng đáng sợ, không phải người tự tin và có thực lực thì cũng không dám tới nơi chứng đạo trộm đồ, nhưng một điều vô cùng trùng hợp là hai người chứng đạo phương Đông và phương Tây lại vừa mới đánh nhau một trận ở đây trước đó, hai bên đều tàn tạ, thế này cũng xấu hổ thật…


Cô gái vẫn luôn đi, đến khi cách chỗ ra ngoài chỉ còn chừng một phút đi bộ nữa, cô ta lại mở miệng bảo: “Tôi vốn tưởng khi tôi nói đến cha mẹ cậu, cậu sẽ tức giận lắm chứ.” Ánh mắt của cô gái liếc nhẹ qua Tô Bạch phía sau, vì hắn không ngăn cản cho nên cô gái đã đi rất xa, mà Tô Bạch vẫn còn đứng nguyên ở chỗ xa nên hiển nhiên là ở phía sau cô ta rồi.


“Cô cố tình à?” Trong tay Tô Bạch kẹp điếu thuốc, hút một hơi, giống như hoàn toàn không coi đây là chuyện to tát gì.


“Tò mò.” Cô gái không hề che giấu lòng tò mò của mình về Tô Bạch, nhưng loại tò mò này giống như du khách nhìn thấy động vật hiếm trong sở thú vậy.


“Con người rồi sẽ thay đổi, tôi cũng không thể sống trong bóng ma của quá khứ mãi được, cũng phải thử bước ra, phải sống ra một tôi mới thuộc riêng về mình.” Tô Bạch đáp một cách rất nghiêm túc.


“Nhàm chán.” Cô gái tiếp tục tiến lên.


“Sự tồn tại và cuộc sống của tôi cũng không phải để khiến cô cảm thấy thú vị, hơn nữa cô mạnh như thế lại không ăn khói lửa nhân gian, tôi bị cô kích thích, nhảy tới trước mặt cô, sau đó nhảy nhót đủ kiểu, mua vui đủ kiểu, không phải chỉ để khiến cô được xem khỉ miễn phí thôi sao?”


“Càng nhàm chán hơn.” Cô gái đáp lời, lúc này, đại khái còn ba mươi giây nữa chắc hẳn sẽ đến pháp trận truyền tống, dường như sự thay đổi của Tô Bạch khiến cô gái cảm thấy có hơi thất vọng, trông cô ta rõ ràng có hơi cụt hứng: “Vốn tưởng sẽ có chuyện thú vị cho nên mới đặc biệt kêu Trương Bát Nhất ở bên ngoài giúp tôi giữ đầu trận pháp.”


“Cô coi trọng tôi rồi, tôi cũng không biết điều khiển trận pháp ở đây thế nào.” Tô Bạch nói thật, hắn cũng không khống chế được trận pháp của nơi này.


“Người bị ép đến đường cùng sẽ luôn có cách.” Cô gái cách pháp trận truyền tống còn chừng mười lăm giây nữa.


“Thật ra thế này rất không công bằng.” Tô Bạch thở dài, nói.


“Ừm.” Cô gái đáp một tiếng.


“Tuy nơi chứng đạo này nói là nơi chứng đạo nhưng trên thực tế nó tương đương với một thư phòng của Phát Thanh, trong đó các bia mộ tương đương với những bức tranh chữ của danh gia mà Phát Thanh sưu tầm, đúng chứ?” Tô Bạch hỏi.


“Hợp lý.”


“Cho nên, khi có một học trò có tương lai rộng mở, có khả năng được chỉ điểm trở thành đại họa sĩ và nhà đại thư pháp bất cứ lúc nào vì đột phá mà tới nơi này trộm vài bức tranh đi trước, chủ nhân lại vì sau này có thể thu thập được thêm một bức tranh cho nên cố tình nhắm một mắt mở một mắt, nhưng tội lỗi vẫn sẽ rơi lên đầu người canh cửa trông coi họa phòng.”


“Chính xác.”


Cô gái cách pháp trận truyền tống chỉ còn vài bước mà Tô Bạch vẫn không nhúc nhích.


Ngay khi cô ta hoàn toàn đứng ở vị trí pháp trận truyền tống, Tô Bạch vẫn không động đậy, cô gái có hơi thất vọng, có lẽ cô ta quả thật có lòng tò mò khá nặng về vật thí nghiệm của một nam một nữ đó


Ngay khi ánh sáng trắng chậm rãi lóe lên, cô gái hơi nhắm mắt lại đợi được truyền tống đi.


Cục diện đã được quyết định rồi, dễ dàng hơn so với dự đoán của mình rất nhiều dường như bên phía người canh giữ đã xảy ra vấn đề gì đó từ trước.


Trong lòng cô gái nghĩ thậm chí rất có khả năng tất cả chuyện này đều là Phát Thanh cố tình sắp xếp.


Thế nhưng, ngay đúng lúc này.


“Ầm!”


Một tiếng vang lớn truyền tới.


Cô gái mở mắt ra lại không nhìn thấy Tô Bạch đứng nguyên tại chỗ đó đâu nữa, hoặc là nói Tô Bạch đã biến mất khỏi tầm nhìn của mình.


“Ầm!”


“Ầm!”


Lại vài tiếng nữa vang lên, cô gái hơi nhíu mày, không biết tiếng vang tới từ hướng nào.


Nhưng cùng với tiếng thứ ba truyền tới, cô gái giống như hiểu được gì đó, đôi mắt chợt trừng to, cô ta bước nhanh ra khỏi pháp trận truyền tống dẫn đến việc bản thân không được truyền tống ra ngoài, ba tấm bia mộ trên vai cô ta được đặt xuống, cơ thể của cô ta lập tức xuất hiện bên bờ hoàng tuyền.


Mà lúc này, cô ta trông thấy Tô Bạch ở trong hoàng tuyền, một tay cầm ngọc tỷ nước Điền cưỡng chế tách nước hoàng tuyền ra, một tay cầm nắp quan tài đang đập thật mạnh lên một tấm bia bộ trước mặt, tấm bia mộ đó đã lung lay sắp đổ, có thể vỡ nát bất cứ lúc nào!


Dường như hắn cảm giác được trên bờ có người mới quay đầu lại, nhìn thấy cô gái đó đứng ở trên bờ.


“Cậu… cậu điên rồi…” Cô gái nhìn Tô Bạch với vẻ mặt khó tin.


Tô Bạch thả lỏng cổ của mình, đáp: “Chủ nhân tiếc người tài cho nên mới nhắm một mắt mở một mắt với hành động vượt quá quy tắc của học trò, vì chủ nhân biết rõ học trò này tham ngộ xong bức tranh sẽ trả bức tranh về chỗ cũ, đây là một loại ăn ý ngầm.


Chủ nhân sẽ trừng phạt người canh cửa mà không hề do dự chút nào, đây là vì quy tắc, vì thân phận của người canh cửa thấp nên có thể làm vật hy sinh.


Nhưng nếu tôi đập hết mẹ bia mộ ở đây rồi, ông đây sẽ đốt sạch toàn bộ tranh được cất trữ ở nơi này, để xem thằng chó Phát Thanh này rốt cuộc còn tiếp tục nhắm một mắt mở một mắt được nữa không…”


Khi nói đến đây, hắn liếm môi mình, nhìn cô gái trên bờ, giọng nói đã hơi khàn đi, bảo: “Chỉ cần nó mở mắt ra, tôi chắc chắn sẽ xong đời, nhưng một tên trộm đồ như cô cũng không chạy thoát được. Đúng rồi, bây giờ đã thú vị chưa?”


Chương 1354

Bình Luận (0)
Comment