Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1355 - Chương 1355 Tới Đi, Cô Lợi Hại Lắm Cơ Mà! 1

Chương 1355

Tới Đi, Cô Lợi Hại Lắm Cơ Mà! 1


Rất nhiều năm cho tới nay, nói một cách chính xác là qua rất nhiều thế hệ, Phát Thanh vẫn luôn nghĩ đủ mọi cách sửa cũ thành mới, tiến hành các loại mài giũa và điều giáo đối với các thính giả theo đuổi tính cốt truyện, nhưng các thính giả ở trong quá trình tiếp nhận những đợt điều giáo liên tiếp này cũng từ từ mò ra được bộ dáng mà Phát Thanh thích.


Ví dụ như nó thích Jissbon hay là Durex, ví dụ như trước khi nó tiến vào có làm màn dạo đầu không, ví dụ như trước khi hành sự có uống một bát trứng gà sống hay là uống hai lon bò húc không, ví dụ như mình nên phản kháng một chút hay là im hơi lặng tiếng giả bộ hùa theo cho thoải mái…


Càng là thính giả có thực lực mạnh thì số lần nếm trải bị điều giáo càng nhiều, hiển nhiên cũng càng hiểu Phát Thanh hơn, từ phương diện vật lý học mà nói thì nó là mối quan hệ tương hỗ, đôi bên cùng có lợi.


Lúc này, cô gái này dám tiến vào một nơi cách Phát Thanh gần nhất như chỗ chứng đạo, thật ra cũng dựa vào một loại hiểu biết đối với Phát Thanh, một là Từ Phú Quý đã rời khỏi nơi này, người canh giữ nằm ở nơi này suốt hai mươi năm đó là một BUG đối với các bé cưng tò mò tới từ phương Tây đó, còn đối với các cường giả phương Đông khao khát tiến vào nơi chứng đạo nhòm ngó suốt bao năm nay mà nói cũng là một loại BUG.


Nhưng sau khi Từ Phú Quý gỡ bỏ mũ giáp về quê rời khỏi nơi này thì cô gái này mới tới, vì cô ta rất chắc chắn Phát Thanh sẽ nhắm một mắt mở một mắt, bằng không có cho cô ta thêm mười lá gan thì cô ta cũng không dám làm như vậy, cho dù là hai người Tô Dư Hàng đó, thẳng cho đến hiện tại vẫn sống trong một bóng tối nào đó, cũng không dám nghênh ngang ra ngoài thật sự, từ đó có thể thấy cho dù đã đến cấp bậc như bọn họ thì Phát Thanh vẫn là một sự tồn tại cần phải kiêng dè như cũ.


Nhưng đứng ở lập trường của Tô Bạch thì lại có hơi uất ức và bất công, dưới tình huống quy tắc cho phép, Phát Thanh vì mục đích và sở thích của mình mà nhắm một mắt mở một mắt, cô gái vì đột phá một cửa ải cuối cùng, cần phải tiến vào đây trộm vài bia mộ trở về tham ngộ, nhưng Tô Bạch lại nhất định phải gánh chịu trái đắng mà Phát Thanh và cô gái này đã ngầm ăn ý với nhau.


Loại chuyện này đương nhiên hắn không muốn làm rồi, hắn họ “Tô” chứ không phải họ “Lôi.”


Trước đó, cô gái gần như có hơi tiếc nuối vì mãi vẫn chưa nhìn thấy Tô Bạch phát bệnh, cô ta vốn cho rằng Tô Bạch thật sự đã tu thân dưỡng tính rồi, hoặc là nói cô ta cho rằng sự tàn khốc và áp lực cao độ của hiện thực đã từ từ mài phẳng các góc cạnh của hắn, cũng có khả năng là sự lớn mạnh của mình khiến hắn sinh ra cảm giác vô lực, hoặc là, cô ta cho rằng Tô Bạch đã chấp nhận sự thật rằng trước đó có thể sống sót sau nhiều lần liên tục tùy hứng phần lớn là nhờ vào vận may, nhưng sự sinh tồn của một người cũng không thể mãi luôn thành lập trên phương diện vận may vô hình và mờ mịt đó được, cuối cùng vẫn phải quay trở về lý trí.


Nhưng cô gái phát hiện ra mình đã sai rồi, còn là sai vô cùng sai, ngay khi Tô Bạch đứng trong hoàng tuyền cầm nắp quan tài trong tay vung vẩy, cô gái thậm chí còn có cảm giác trái tim mình lặng lẽ run rẩy.


Đây chắc chắn không phải vừa gặp đã yêu ngay mà là tim đập thình thịch, là vì lúc này hành động của hắn đã hoàn toàn mở ra một mà kịch kéo nhau cùng chết chung của hai người.


Đúng, cô ta là kẻ trộm nhưng lại có được sự cho phép ngầm của chủ nhà, nhưng đây là một loại quy tắc ngầm, là đôi bên đều hiểu, đều ăn ý ngầm với nhau, song, một khi đặt lên bàn cân để nói thì cô ta chính là tội phạm ăn trộm đồ của Phát Thanh. Tô Bạch thân là người canh giữ cố tình phá hỏng bia mộ hiển nhiên cũng khó tránh được trách nhiệm, nhưng với một kẻ trộm này như cô ta, Phát Thanh không thể không kéo ra dưới ánh mặt trời, và dựa theo logic bình thường đại khái cô ta sẽ bị Phát Thanh trực tiếp kéo vào trong một thế giới chuyện xưa để tiến hành trấn áp và tiêu diệt, sau đó truyền thừa và sức mạnh của cô ta sẽ bị Phát Thanh coi thành chất dinh dưỡng để nuôi củ cải trắng, để những thính giả cấp thấp khác tiến vào thế giới chuyện xưa này thử tiếp nhận truyền thừa và cường hóa của cô ta.


Cô gái đã đấu tranh lâu như vậy, cố gắng lâu như vậy, thậm chí còn kẹt ở cửa ải này tự mình tra tấn lâu như thế cũng không phải vì muốn đi làm phân bón!


Có lẽ, phản ứng đầu tiên của mỗi một người khi đối mặt với tên thần kinh chính là không chân thực, vì phần lớn người đều không quen một người làm việc không dựa theo tư duy logic bình thường và giá trị quan để như mọi người.


Người cuối triều Minh nhìn thấy bím tóc đuôi sam trên đầu người Mãn cảm thấy rất khinh thường và khó hiểu, nhưng người cuối thời Thanh nhìn thấy những nhà cách mạng đặc biệt cắt bím tóc đi cũng thấy rất khó hiểu.


“Tôi bằng lòng nghiên cứu ở nơi này, không mang ra ngoài nữa.” Cô gái hít một hơi thật sâu, cô ta cảm thấy mình đã nhường bước rồi, cho dù tham ngộ ở nơi chứng đạo có rất nhiều bất tiện nhưng cô ta không thể không làm như thế, bằng không nếu mình đem bia mộ rời khỏi nơi chứng đạo, Tô Bạch sẽ ngay lập tức đập nát toàn bộ bia mộ ở đây, vậy mình chắc chắn sẽ bị tên thần kinh này hại chết mất!


Tham ngộ ở nơi chứng đạo giống như tên trộm ngày nào cũng ăn ở tại nhà chủ nhà, cho dù chủ nhà được giáo dục và có tính cách tốt cỡ nào thì phỏng chừng cũng sẽ không kiềm chế được cơn giận, lựa chọn này tương đương với hiệu quả tham ngộ bia mộ của cô gái sẽ suy giảm rất nhiều, nhưng bây giờ cô ta cũng chỉ có thể chọn nhường trước một bước.


Tô Bạch nhìn cô gái, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm.


Gương mặt của cô gái hồi phục lại vẻ bình tĩnh, ở trước mặt Tô Bạch, mình đã nhường bước rồi, điều này khiến cô ta có hơi không vui, trên thực tế cho dù mình mang bia mộ đi thì sự trừng phạt mà Tô Bạch phải nhận cũng chẳng qua chỉ là độ khó nhiệm vụ ở thế giới chuyện xưa tiếp theo cao hơn một chút mà thôi, Phát Thanh cũng sẽ không dồn hắn vào chỗ chết, nhưng lòng trách nhiệm của người canh giữ này quá mạnh rồi thì phải.


Chương 1355

Bình Luận (0)
Comment