Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1356 - Chương 1356 Tới Đi, Cô Lợi Hại Lắm Cơ Mà! 2

Chương 1356

Tới Đi, Cô Lợi Hại Lắm Cơ Mà! 2


“Cô cảm thấy mình rất thiệt thòi sao?” Tô Bạch duỗi tay chỉ vào cô gái, hỏi với vẻ rất nghi ngờ.


“Một con voi lùi bước trước một con kiến.” Cô gái đáp trả một cách rất lạnh lùng, cô ta không cần thiết phải che giấu thái độ của mình ở trước mặt hắn, bắt đầu từ lúc cô ta tiến vào nơi này đã không hề che giấu một chút gì rồi, vì Tô Bạch không phải người cùng cấp bậc với cô ta nên không cần cô ta phải để ý đến cảm giác của hắn.


“Ồ.” Tô Bạch đáp một tiếng, dường như từ chối cho ý kiến, nhưng rất nhanh, hắn lại vung nắp quan tài lên đập xuống bia mộ trước mặt.


“Ầm!”


Tiếng vang đinh tai nhức óc vang vọng bên hoàng tuyền, bản thân bia mộ cũng rung chuyển.


Vì có ngọc tỷ ở đây, vì có một người vi phạm quy tắc xông vào nơi này như cô gái, cho nên lúc này Tô Bạch có thể điều động sức mạnh của ngọc tỷ nước Điền, mà với sự cộng thêm của ngọc tỷ, cho dù là bia mộ mà mấy đại lão này để lại cũng hoàn toàn không có đường phản kháng khi ở trước mặt hắn.


Đây là quy tắc.


Đây là quy tắc mà Phát Thanh đã thiết lập ở nơi này!


Cho nên Tô Bạch cũng không cần vừa vận chuyển bia mộ vừa phải áp chế dấu vết linh hồn mà các đại lão đã để lại bên trong giống như cô gái.


“Cậu…”


Cô gái có hơi không lý giải được hành động của Tô Bạch, rõ ràng cô ta đã nhường bước rồi, rõ ràng đã nhượng bộ rồi, thậm chí sự nhượng bộ của mình hoàn toàn có thể khiến Tô Bạch thoát khỏi sự trừng phạt trong chuyện lần này, nhưng hắn vẫn bất chấp tất cả mà tiếp tục đập bia mộ như cũ.


Cô gái đã cảm giác được sự chấn động của dấu vết linh hồn trong bia mộ đó, nếu Tô Bạch đập thêm một lần nữa, bia mộ này sẽ xuất hiện vết rạn, mà một khi vết rạn hiện ra cũng có nghĩa đạo bên trong bia mộ sẽ bị hủy.


Khóe miệng của Tô Bạch mang theo nụ cười mỉm, có vẻ như hắn đang nghỉ ngơi, lại giống như đang tích lũy sức mạnh cho lần vung nắp quan tài tiếp theo, vì bây giờ tình trạng cơ thể của hắn không được tốt cho lắm, cho nên quả thật cần nghỉ ngơi.


“Cô cảm thấy cô đã nhường bước? Cô cảm thấy cô rất thiệt thòi? Cô cảm thấy tôi ngang ngạnh?” Tô Bạch không ngừng hỏi, sau đó ý cười trên mặt càng thêm rõ ràng hơn: “Thứ mà tôi muốn không phải sự nhượng bộ của cô mà là từ lúc cô xuất hiện trước mặt tôi cho đến hiện tại, loại cảm giác làm màu đó của cô khiến tôi thật sự rất khó chịu và vô cùng bất mãn.”


“Cậu đang uy hiếp tôi?” Cô gái nhìn thẳng vào Tô Bạch, một khắc này, tâm trạng vốn rối bời của cô gái vì hành động đập phá bia mộ của Tô Bạch đã bình tĩnh trở lại, hiển nhiên cô ta không cam tâm bị Tô Bạch bắt thóp, thế này không phù hợp với tác phong của cô ta.


Thế nhưng Tô Bạch lại không hề để ý đến cô gái có phải đột nhiên trở nên cứng rắn hơn hay không, hắn chỉ quan tâm đến mình, nói những gì mà mình muốn nói.


“Ở trong lòng cô, cô chỉ luôn nghĩ xem Phát Thanh có khó chịu hay không, nghĩ xem cô có khó chịu hay không.


Nhưng cô chắc hẳn chưa từng nghĩ xem một người canh giữ như tôi có khó chịu hay không?”


Đôi mắt của cô gái hơi híp lại.


“Nhưng rất đáng tiếc, lão tử thật sự rất khó chịu!” Giọng nói của Tô Bạch đột nhiên nặng nề hơn: “Con mẹ nhà cô, cô cảm thấy cô đã nhường bước, cô cảm thấy cô rất thiệt thòi, nhưng lão tử nói rõ cho cô biết, lão tử thấy cô chướng mắt, muốn kéo cô cùng chết chung đấy, kệ con mẹ nó Phát Thanh, kệ mẹ nó quy tắc đi, lão tử thấy cô không thuận mắt nên muốn kéo cô chôn chung đấy, cô cắn tôi đi xem nào!”


Nói xong, Tô Bạch lại vung nắp quan tài đập lên bia mộ đã yếu ớt không chịu nổi trước mặt đó.


Cô gái lập tức phát ra một tiếng quát to, cơ thể trực tiếp xuất hiện bên cạnh Tô Bạch, một bàn tay vỗ lên nắp quan tài trong tay hắn, nắp quan tài lập tức bị đánh bay ngược ra sau, đập mạnh vào trong hoàng tuyền.


Sau đó một tay khác của cô gái bóp cổ Tô Bạch, hai người nhanh chóng đâm sầm vào vách tường phía đối diện.


Lưng Tô Bạch dán sát vào vách đá, thậm chí vách đá cũng vì thế mà lõm cả xuống, cô gái vẫn đang không ngừng phát lực ấn hắn vào trong vách đá, đồng thời, gương mặt vốn rất bình tĩnh của cô ta cuối cùng cũng xuất hiện một chút vặn vẹo vì tức giận.


“Cậu nghĩ mình có thể dọa được tôi sao? Cậu cho rằng ở đây giống với xã hội trong thế giới hiện thực, phát điên lung tung thì sẽ không phạm pháp? Cậu tưởng tôi sẽ trúng một chiêu này của cậu chắc?


Tôi sẽ khiến cậu phải hối hận.”


Cô gái nói xong những lời này, nhưng trong mắt Tô Bạch nó lại trông nực cười đến thế, nếu cô ta thật sự không để ý, nếu cô ta thật sự không tin, vậy cũng không cần thiết phải phá vỡ vẻ mặt bình tĩnh mà cô ta đã duy trì từ lúc bắt đầu vào đây.


Nói là không để ý nhưng thật ra vẫn để ý.


“Tới đi…” Cơ thể Tô Bạch không ngừng bị ấn lún vào, rất đau đớn nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt và nói tiếp: “Tới đi, giết tôi đi, cô mau ra tay giết tôi đi, tôi có thân phận gì cũng không phải cô không biết?


Cô giết tôi rồi, có thể sẽ phải chịu hình phạt nặng hơn việc quang minh chính đại trộm mấy bia mộ ra ngoài nhiều đấy!”


Lần này, Tô Bạch có một loại cảm giác ưu việt khi làm công chức.


Sức của cô gái đang không ngừng tăng lên, cơn đau đớn mà Tô Bạch phải chịu cũng đang không ngừng gia tăng, nhưng trên mặt hắn vẫn treo nụ cười như cũ.


“Tôi có thể sẽ thật sự được như ý nguyện…”


Câu nói này của cô gái còn chưa nói xong đã lập tức ngẩn người, vì cô ta cảm giác được linh hồn và sức mạnh trong cơ thể của Tô Bạch đang run rẩy và hỗn loạn.


Đây là… đây là muốn tự bạo sao?


“Mau ra tay đi, đừng chần chừ, tới đi!” Đôi mắt của Tô Bạch đỏ ngầu, gần như quát lên: “Lão tử giúp cô nhé, tôi sẽ tự bạo, người canh giữ bị cô ép chết, ép chết ở nơi chứng đạo, cô lợi hại lắm cơ mà, tới đi!”


Chương 1356

Bình Luận (0)
Comment