Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1357 - Chương 1357 Cạn Ly! 1

Chương 1357

Cạn Ly! 1


Cô gái liếc mắt nhìn Tô Bạch chằm chằm, lần này khi cô ta nhìn hắn, Tô Bạch ở trong mắt cô ta đã không còn là vật thí nghiệm của hai người đó nữa mà đã có thêm một ý vị đặc biệt nữa.


Đương nhiên trong lòng cô gái cũng từng nghi ngờ có phải Tô Bạch thật sự chỉ đang phô trương thanh thế hay không, nhưng hình như không giống.


Hơn nữa cô ta hiểu rõ bản thân không bằng lòng cược, vì kết quả của việc cược thua đối với mình mà nói chính là vạn kiếp bất phục.


Người giàu có, có thân phận phải quý trọng tính mạng và của cải của mình, với thân phận của cô ta và Tô Bạch lại buộc vào nhau cược một ván, đối với cô ta mà nói vốn chính là một chuyện rất thiệt thòi.


Mà lúc này cảm giác được khí tức năng lượng hỗn loạn trong cơ thể hắn, cô gái càng hiểu rõ hơn mình không thể nói một lời uy hiếp nào được nữa, vì bản thân cô ta cũng cảm thấy rất có khả năng mình chỉ cần dông dài thêm một “chữ” nữa thôi cũng có thể kích thích người đàn ông trước mặt này trực tiếp chọn cách cực đoan nhất.


Khi bạn bị người ta uy hiếp mà bạn lại không thể không chấp nhận lời uy hiếp của đối phương, cảm giác thật sự rất khó chịu.


Cuối cùng sau khi nghiêm túc nhìn Tô Bạch, cơ thể cô ta hóa thành những mảnh vụn trong suốt và bắt đầu tản ra, mà hướng tan biến chính là phía lối vào.


Ngay sau đó, ánh sáng trắng chói mắt lóe lên ở chỗ tận cùng của nơi chứng đạo lấy màu đen làm chủ đạo, cô gái đã rời đi rồi.


Tô Bạch ho khan vài tiếng, dùng mu bàn tay lau vết máu tươi bên khóe miệng, sau đó cầm ngọc tỷ trong tay bay ra khỏi vách đá, trực tiếp đến vị trí lối vào.


Ba tấm bia mộ nằm lặng lẽ ở nơi đó, cuối cùng cô gái vẫn không mang bia mộ đi.


Chỉ là, Tô Bạch cũng không hề vui vẻ khi là người thắng cuộc một chút nào cả.


“Meo...”


Cát Tường dẫn Như Ý trở về, trên người Như Ý có vết thương, chắc là do trước đó bị cô gái đả thương, cô gái không dám quá mạnh tay với Tô Bạch, nhưng đối với con mèo đen ở nơi chứng đạo thì cô ta lại không hề có áp lực tâm lý chút nào, cho dù con mèo đen này còn kính nghiệp hơn cả người canh giữ nơi chứng đạo trong một khoảng thời gian rất dài, nhưng Phát Thanh cũng không đến mức cho một con mèo đen thân phận của người canh giữ.


Tô Bạch kiểm tra một lượt, vết thương của Như Ý cũng không tính là nghiêm trọng, chỉ là bây giờ linh hồn bị chấn động, nghỉ ngơi một khoảng thời gian đợi linh hồn ổn định là có thể tỉnh lại.


“Không phải chuyện lớn đâu.” Tô Bạch duỗi tay xoa đầu Cát Tường.


Cát Tường phản cảm theo bản năng, nhưng nhìn sắc mặt của Tô Bạch rõ ràng không thoải mái cho lắm, nó vẫn để hắn xoa vài cái.


Sau đó, Cát Tường đặt Như Ý lên bậc thềm, duỗi móng vuốt của mình ra vuốt lông mèo của Như Ý, tuy rằng hai con mèo đã hai mươi năm không gặp nhau nhưng trong khoảng thời gian này ngược lại Cát Tường cũng chưa từng làm chuyện gì không đúng với Như Ý cả.


“Cát Tường này...” Đột nhiên Tô Bạch cảm thán một tiếng, hắn lặng lẽ dựa vào nắp quan tài rồi ngồi xuống.


Cát Tường quay đầu nhìn hắn, không biết Tô Bạch định nói gì, trên thực tế, dựa vào sự hiểu biết của Cát Tường về hắn thì hắn chắc hẳn rất ít khi lộ ra vẻ mặt đa sầu đa cảm như thế, đây là một con người rất quả quyết.


“Mỗi lần lấy mạng tao ra đặt cược với người khác, khi bản thân đi chân đất dọa sợ người đi giày, cho dù cuối cùng thắng rồi nhưng tao cũng không có được chút vui vẻ và khoái cảm nào cả.”


Tô Bạch duỗi tay sờ mặt mình một cái.


Đây là lời thật lòng của hắn và cũng là lời trong lòng, có rất nhiều lúc mình phát bệnh và điên cuồng chẳng qua là tiến hành đập nồi dìm thuyền dưới tình huống đi vào ngõ cụt lại không muốn chọn thỏa hiệp mà thôi.


Nhưng mỗi lần mình lấy mạng của mình ra, lấy toàn bộ mọi thứ của mình ra bày lên bàn để dọa sợ người khác, quả thật không đáng để vui vẻ tí nào.


“Meo.” Cát Tường kêu một tiếng với Tô Bạch.


“Vẫn yếu, vẫn còn quá yếu.” Hai tay Tô Bạch chống lên quan tài, nở nụ cười: “Ngược lại tao hy vọng sau này sẽ có người chơi chiêu này với tao, liều mạng với tao, lần nào cũng là một mình tao như thế sẽ khiến người cảm thấy mấy năm này tao thật sự vẫn luôn giậm chân tại chỗ.”


Cát Tường nằm phủ phục trên bậc thềm nhắm mắt lại, giống như đang chợp mắt.


Thấy nó không muốn nghe mình lải nhải, Tô Bạch cũng không phí lời thêm nữa, hắn kiểm tra tình trạng của Tucker trước, phát hiện ra cái thứ hàng này vẫn đang nhìn lên trời với ánh mắt vô thần, rõ ràng vẫn chưa tỉnh lại, hắn nghĩ ngợi một chút, dứt khoát khiêng anh ta dậy, đặt vào trong quan tài của mình để anh ta nằm trong đó trước, về tình về lý, đến cuối cùng cái thứ hàng này cũng đã hy sinh, hơn nữa, hình như cô gái đó vẫn chưa có ý định tới nơi chứng đạo phương Tây.


Sau đó Tô Bạch lại sắp xếp ba tấm bia mộ đó về vị trí cũ, có ngọc tỷ nước Điền trong tay, bia mộ mà các đại lão này để lại ngược lại rất chắc chắn.


Đợi làm xong tất cả những chuyện này, một mình Tô Bạch đứng ở nơi cao nhất trên tế đàn, nước hoàng tuyền bên dưới vẫn chảy xuôi như cũ, như thể chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.


Hai tay hắn lặng lẽ sờ lên lan can điêu khắc, mím môi lại.


Thật ra mình vẫn có sự tiến bộ đấy chứ, ví dụ như Tô Dư Hàng đã không còn ở trong đầu mình nữa, mình đã bắt đầu thoát khỏi sự khống chế và tính toán của một nam một nữ đó.


Tất cả đều đang tiến lên theo chiều hướng tốt hơn, mà hình như mình thật sự vẫn còn thiếu một chút nhẫn nại.


Chương 1357

Bình Luận (0)
Comment