Chương 1358
Cạn Ly! 2
Ba tấm bia mộ mà cô gái đó chọn Tô Bạch đều đã ghi nhớ, đợi qua đợt này sau khi mình hoàn toàn hồi phục, hắn dự định bắt đầu tiến hành tham ngộ ba tấm bia mộ đó trước.
Cho dù thế nào thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục thôi.
Vừa nghĩ đến đây, Tô Bạch lắc đầu, tự lẩm bẩm: “Mẹ nó, sao có cảm giác bây giờ mình giống như ông bác nông dân bị gánh nặng cuộc sống đè lên lưng thế nhỉ?”
Lúc này, một giọt nước nhỏ lên chóp mũi hắn.
Tô Bạch duỗi tay lau nhẹ với vẻ hơi buồn bực, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trên: “Lạ nhỉ, ‘nóc nhà” nơi chứng đạo cũng dột mưa sao?”
...
Cô gái ra ngoài rất nhanh, nhanh đến mức mập mạp, Phật Gia và hòa thượng ở bên ngoài đều có hơi bất ngờ. Cô ta cứ đi thẳng ra ngoài như thế, có lẽ là vì sự lãnh đạm của mình bị Tô Bạch phá hỏng ở nơi chứng đạo khiến cô ta không hài lòng với tâm cảnh của mình bây giờ cho lắm, cũng vì thế mà không dừng lại trước mặt ba con kiến này một lúc mà đã trực tiếp chọn rời đi.
Cũng giống như hôm qua cô ta xuất hiện bên ngoài cửa đồng xanh tìm mập mạp một cách rất đột ngột vậy, sự rời đi của cô ta cũng thật sự không mang theo một chút chần chừ nào hết.
“Đi rồi?” Phật Gia hỏi.
Mập mạp duỗi tay nhìn tuyến trận pháp đã biến mất trong lòng bàn tay mình, gật đầu đáp: “Trận pháp đã đóng rồi, vừa rồi quả thật cô ta đã đi.”
“Hình như tâm trạng không tốt.” Lúc này hòa thượng mở miệng nói.
“Ồ, vậy mà đại hòa thượng nhà tôi cũng có thể đọc hiểu được suy nghĩ của phụ nữ à.” Mập mạp trêu chọc.
Hòa thượng đảo trắng mắt nhìn mập mạp, đáp: “So với suy nghĩ của anh thì suy nghĩ của cô gái đó thật sự rất dễ đoán.”
“...” mập mạp.
Đột nhiên anh ta cảm thấy so với việc bị người đàn ông da đen gì đó trong lò hỏa táng trước đây thì sự việc lần này hình như càng xoắn hơn....
Nếu cô gái đã đi vậy ba người ở nơi này cũng không cần thiết phải lo lắng gì nữa, tuy rằng bọn họ không thể vào được nơi chứng đạo, cũng không rõ rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ một điểm cô gái rời đi với tâm trạng không thoải mái gì này có thể nhìn ra được, chắc hẳn Đại Bạch ở bên trong hẳn không chịu thiệt gì cả.
Phật Gia đã ngồi xuống rồi, mập mạp và hòa thượng cũng ngồi xuống theo.
Lúc này, hình như mập mạp cố tình muốn lấy lại thể diện, đặc biệt duỗi tay vuốt chòm râu không hề tồn tại của mình, sau đó ho khan một tiếng, nói với hòa thượng: “Hòa thượng, nào, gọi một tiếng đại nhân cho tôi nghe đi.”
Ý của mập mạp rất đơn giản, bây giờ ông mập tôi và Phật Gia đều đã thành thính giả cao cấp cả rồi, chỉ có hòa thượng anh vẫn là người có thâm niên, nào, gọi đại nhân nghe coi, đây không phải chính là quy tắc hay sao?
Phật Gia chỉ cười mà không nói.
Hòa thượng cũng nở nụ cười, hơi cúi đầu với mập mạp, nói: “Chào đại nhân.”
“Ờm.” Mập mạp đáp một tiếng.
Màn đùa giỡn của hai người cũng đã mở ra rồi, mập mạp hơi nhiệt tình hỏi han: “Hòa thượng, có phải anh gặp phải rắc rối gì trong việc thăng cấp không?
Trong bốn người, Tô Bạch là người đầu tiên thăng cấp, sau đó chính là mập mạp và Phật Gia, bây giờ chỉ còn lại một mình hòa thượng nên đương nhiên mập mạp sẽ có nghi vấn này. Theo lý mà nói, thiên phú và tích lũy của hòa thượng chắc chắn không kém hơn ba người bọn họ mới đúng, hơn nữa thật ra trong lòng bốn người đều có chung một nhận thức, đó là trong bốn người bọn họ, Tô Bạch là đơn thuần nhất, mập mạp không có giới hạn nhất, Phật Gia thẳng thắn nhất, về phần hòa thượng, ừm, nham hiểm, giả tạo, khôn ngoan, tâm cơ gì đó, toàn bộ đều có thể nhét vào người anh ta.
Lúc này, Phật Gia mở miệng đáp: “Tim của Thất Luật quá lớn.”
Mập mạp không hiểu được ý tứ của câu này, nhưng cũng nghe ra được ý vị, phía bên hòa thượng dường như cũng không gấp, hơn nữa còn là cố tình không gấp, bản thân mình cũng không cần thiết phải hoàng đế chưa vội mà thái giám đã vội.
Sau đó, mập mạp giống như nghĩ đến gì đó, anh ta đứng dậy đi tới bên cạnh xe của mình, sau đó nhấc cốp sau lên, xách một thùng bia và vài túi chân gà ngâm ớt cùng đậu phụ khô xuống.
“Cũng lâu rồi mấy người chúng ta chưa tụ tập, cùng uống một ly đi, hòa thượng, anh chấp nhận tạm đi, nơi này hoang vu vắng vẻ cũng không tiện pha trà.”
Hòa thượng trực tiếp cầm một lon bia ra mở nắp, rõ ràng cũng không để ý cho lắm.
Ba người cùng nhau giơ lon bia, lại phát hiện ra hình như vẫn còn thiếu một người, mập mạp đột nhiên bảo: “Trong máy chúng ta có ai có ảnh của Đại Bạch không, chúng ta dựng ảnh của cậu ta ở đây coi như cậu ta đang ngồi bên cạnh chúng ta đi.”
Ba người nhìn nhau rất lâu rồi cùng lắc đầu.
Rõ ràng trong máy của ba người đều không có ảnh của Tô Bạch, cũng đúng thôi, ai lại đặc biệt chụp ảnh một người đàn ông rồi lưu trong di động của mình đâu.
Đáng tiếc, bây giờ Tô Bạch đang ở trong nơi chứng đạo, mà cho dù hiện tại mập mạp và hòa thượng liên thủ cũng không có khả năng trực tiếp mở pháp trận của nơi chứng đạo sau đó ung dung tiến vào giống như cô gái trước đó. Sực chênh lệch thực lực tuyệt đối tạm thời bây giờ vẫn không có cách nào bù vào được, mà lúc trước cho dù Từ Phú Quý nằm trong nơi chứng đạo vẫn có thể truyền tin tức ra bên ngoài như cũ, nhưng bây giờ rõ ràng Tô Bạch không làm được.
Không có à, đột nhiên mập mạp cười to một tiếng: “Nào, chúng ta cạn ly trước, tôi cầm hai lon, giúp Đại Bạch vậy.”
Trong tay mập mạp cầm hai lon bia cạn ly với Phật Gia và hòa thượng, sau đó ba người đều tự uống một hớp.
Tiếp đó mập mạp trực tiếp đổ một lon bia thuộc về Tô Bạch đó ra đất, thế này chẳng có gì khác với rải rượu khi đi viếng mộ cả.
“Ha ha ha ha, không phải Đại Bạch ở dưới lòng đất hay sao...”
Cơn gió thổi qua Nhị Hải đến nơi này, cuốn qua mặt cỏ, cũng thổi mùi bia rải trên đất đó từ từ bay đi trong không khí, rồi lại chậm rãi tản đi...