Chương 136
Hẹn Ước Của Cương Thi
Sau khi cương thi vương cắn xé hai miếng thịt của hắn, cương thi vương nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Tô Bạch, nó hơi sửng sốt một chút, cũng do dự một chút, nhưng sau cùng vẫn cắn xuống.
Tô Bạch cứ như thế bị bắt, nhìn thấy thân thể của mình bị cắn nuốt, khi nửa người trên của Tô Bạch căn bản không còn được mấy miếng thịt ngon, Tô Bạch vẫn bình tĩnh, thậm chí còn mang theo một chút ý cười.
Cuối cùng cương thi vương dừng gặm cắn, ánh mắt nó nhìn chằm chằm vào mắt Tô Bạch, cho dù có ngốc, con cương thi này cũng biết, hiện tại thái độ và vẻ mặt của Tô Bạch không phải chỉ làm ra vẻ, thịt trên người hắn bị nó cắn nuốt nhiều như thế, còn cố làm ra vẻ thần bí sao?
Tô Bạch bình tĩnh cùng nó đối mặt, sau đó, hắn chậm rãi nói:
- Ta không chỉ là cương thi, trên người ta còn có những thứ không của riêng cương thi.
Ngay khi Tô Bạch vừa nói xong, thân thể cương thi vương run lên, trong miệng phun ra hàn khí, sau đó trên mặt và da thịt của nó bắt đầu kết thành một tầng băng sương, thân hình cũng bắt đầu trở nên chậm chạp, lảo đảo.
Tay đang giữ bả vai Tô Bạch, bởi vì đông cứng cũng bắt đầu trở nên chậm chạp, Tô Bạch thoải mái tránh thoát khỏi tay nó, sau đó hắn tiếp tục nhìn vào mắt cương thi vương.
- Thật ra, ta thật sự hy vọng mình chỉ là cương thi.
Đúng thế, nếu như hắn chỉ là cương thi, hắn có thể thông qua cửa hàng trên wechat để cường hóa huyết thống, không cần mệt mỏi như thế.
Thân thể cương thi vương không ngừng lui về sau, cuối cùng không có cách nào lui lại, chỉ có thể bắt đầu nhảy nhót, bởi vì thân thể của nó đã cứng ngắc, trước đó nó khác những con cương thi bình thường, nó có thể sải bước như người, nhưng hiện tại cơ thể nó bị đóng băng, không còn độ linh hoạt.
Tô Bạch vươn tay ra, nắm chặt tay.
Nửa người trên của hắn, khắp nơi đều lộ ra xương cốt, dáng vẻ thê thảm, nhưng trên mặt hắn lại tràn đầy hứng thú nhìn tình hình hiện tại, đưa tay sờ lên phần xương sườn lộ ra của mình, lại vuốt ve bả vai đã máu thịt be bét, cũng không nhìn cương thi vương sắp biến thành tượng băng, hắn quay người lại nhìn về phía mập mạp đang bị một đám cương thi đuổi theo, nói:
- Mập mạp, hiện tại có phải tôi rất có hơi thở nghệ thuật không?
Lúc này mập mạp vừa bị một con cương thi cắn vào bắp đùi, thấy Tô Bạch lại hỏi chuyện mình vào lúc này, anh ta mắng:
- Mẹ nó, ông đây sắp thăng thiên, cậu còn hỏi tôi chuyện này, có phải cậu điên rồi không?
Tô Bạch nghe thấy những lời này, dường như có điều suy nghĩ, hắn khẽ gật đầu, sau đó xoay người nhìn cương thi vương, cương thi vương đang dùng sát khi trên người để loại bỏ hàn độc, nhưng bởi vì một phần lớn sát khí bản nguyên của nó đã truyền sang người Tô Bạch, dẫn đến thực lực hiện tại của nó bị hao tổn, năng lực loại bỏ hàn độc cũng giảm đi rất nhiều.
Tô Bạch đi qua, cương thi vương đưa tay bắt Tô Bạch, Tô Bạch cũng vươn tay mình ra bắt lấy cương thi vương, chỉ là lần này thực lực của hai bên không giống như trước.
30 năm hà đông, 30 năm hà tây, vào lúc này càng thêm rõ ràng.
Hai cương thi đang giữ lấy tay nhau, mặt đối mặt.
Tô Bạch đang suy tư, đang tự hỏi, cương thi vương thì nhân cơ hội này liều mạng loại bỏ hàn độc trong người, nó không biết Tô Bạch muốn làm gì, thế nhưng nó cảm thấy chỉ cần có thêm thời gian, nó có thể loại bỏ hàn độc trong người, nhưng mà câu nói tiếp theo của Tô Bạch khiến cho lực lượng trong cơ thể cương thi vương lại một lần nữa bạo động.
- Người theo ta đi,
- Nếu không,
- Ngươi sẽ chết,
- Bởi vì so với bọn chúng,
- Ngươi thông minh hơn.
Trước đó, những lời cương thi vương nói với Tô Bạch, lúc này Tô Bạch trả lại nguyên vẹn, đồng thời lúc hắn vừa nói xong, Tô Bạch liền trực tiếp đâm cả người vào cương thi, thân thể song phương va vào nhau, phát ra một tiếng vang kịch liệt, giống như hai chiếc xe ô tô đâm sầm vào nhau.
Kết quả, cương thi vương bị đụng vào, bay ra ngoài, trên mặt đất còn lưu lại một rãnh dài khoảng 10 mét, một cánh tay của Tô Bạch giống như bị trật khớp, xương trắng trên người hắn lộ ra, có chút dữ tợn, nhưng nét mặt của hắn vẫn bình tĩnh như trước, giống như đây không phải là thân thể của chính hắn, chỉ là một món đồ chơi không quan trọng mà thôi.
Loại thái độ thờ ơ này, không chỉ làm cho đối thủ cảm thấy tuyệt vọng và trái tim băng giá, ngay cả đồng đội cũng cảm thấy loại cảm giác không rét mà run.
Trước ngực cương thi vương đã bị Tô Bạch đâm một dao, ngay sau đó là yêu khí và sát khí đấu nhau, tiếp theo là bị lửa thiêu đốt, bây giờ lại bị Tô Bạch đâm vào, hoàn toàn bị lõm xuống dưới, lúc này đây, nó vô cùng chật vật.
- A Bạch, cứu tôi!!
Bên chỗ mập mạp đã hoàn toàn không chịu nổi, lúc này đây, anh ta bị mấy con cương thi bắt lấy tay chân, nếu như không phải anh ta liều mạng giãy dụa, có lẽ anh ta đã sớm bị cắn đứt cổ.
Tô Bạch há miệng, phát ra một tiếng gào thét, mang theo lửa giận.
Lúc này, những con cương thi đang tấn công mập mạp, bỗng nhiên dừng lại, lộ ra vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên khí thế bên Tô Bạch và cương thi vương, khiến cho bọn chúng cảm thấy không biết nên nghe ai.
Cương thi vương từ dưới đất bò dậy, thi khí trên người nó bắt đầu tản ra ngoài, trước đó vốn dĩ sát khí của nó đã truyền cho Tô Bạch một phần, nguyên khí của nó đại thương, mất đi lại không bổ sung về, ngược lại còn vì ăn thịt của Tô Bạch mà trúng hàn độc, sau đó lại bị Tô Bạch quay lại đánh cho một kích.
Mọi chuyện liên tiếp xảy ra, điều này đã không thể dùng không may để hình dung, hơn nữa oán hận và không cam lòng của cương thi vương lại càng khó mà miêu tả.
Tô Bạch vẫn giống như cũ, giống như không có chuyện gì, lạnh lùng nhìn nó, cương thi vương thế mà lại sinh ra cảm giác bất lực. Ở trong mắt cương thi vương, người này chính là một kẻ nhai không chết, nện không nát, kẹo da trâu. Hiện tại, cương thi vương cảm nhận được hơi thở của đối phương càng lúc càng dày đặc, nó không rõ đối phương thu được bao nhiêu chỗ tốt từ trên người mình, nhưng hiện tại ở trong trạng thái này, nó thật đúng là không dám tiếp tục xông lên.
Nó sợ.
- Nghiệt chướng, còn dám đến chỗ bần đạo làm càn!
Đúng lúc này, một tiếng gầm từ xa truyền đến, bóng dáng Lâm Chính Anh bỗng nhiên xuất hiện ở cửa phòng ngủ, trợn mắt trừng trừng, quả nhiên là tư thái tiên phong đạo cốt, vốn dĩ Lâm Chính Anh có đạo hạnh cao thâm, đồng thời lòng từ bi rất nặng, ông ta căn bản không cần giả bộ liền có thể thể hiện ra khí chất này.
Cuối cùng cương thi vương không do dự nữa, nó quay người, thân hình hóa thành một làn khói đen dày đặc, phiêu tán ra ngoài.
Tô Bạch thật nghĩ gọi nó lại hỏi một chút, chiêu thức này, nó tu luyện như thế nào, nhưng điều kiện tiên quyết là Tô Bạch có năng lực kia của nó.
Cương thi vương đi xa, đám cương thi kia cũng đi theo nó rời đi, Lâm Chính Anh không có ngăn cản, tuy những con cương thi này lưu lạc ra ngoài, nhất định sẽ tạo thành tai họa ngầm, nhưng Lâm Chính Anh vẫn đứng đó, thờ ơ.