Chương 137
Trứng Trứng Ưu Thương
Chờ đến khi toàn bộ cương thi đều rời đi, hai tay Lâm Chính Anh lập tức chống đỡ lên khung cửa, ngồi xổm ở đó, vẻ mặt lộ ra thống khổ, hiển nhiên lúc trước ông ta chỉ vừa tỉnh lại, thân thể vô cùng suy yếu, căn bản không có cách nào dùng đạo thuật qua chiến đấu, trước đó cũng chỉ ra dọa người một chút mà thôi, chẳng qua cũng coi như thành công, sự xuất hiện của ông ta, chẳng khác gì đè sập dũng khí cuối cùng của cương thi vương.
Bên cạnh, mập mạp vừa lẩm bẩm nhắc tới gạo nếp giải độc, vừa đi đến chỗ Tô Bạch, đưa tay vỗ lên vai Tô Bạch.
- A Bạch, rất khốc!
Sau đó, theo một cái vỗ vai này của mập mạp, cả người Tô Bạch trực tiếp ngã xuống đất, ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước.
“…” Mập mạp.
- Mẹ nó, cậu không bị cương thi vương giết chết, lại bị tôi đập chết.
…..
Không biết hôn mê bao lâu, lúc Tô Bạch mở mắt ra, hắn phát hiện mình đang nằm trên giường, trên người băng đầy vải, những thứ này dùng để băng bó vết thương, nhưng thật ra Tô Bạch biết chính mình không cần đến những thứ này, vết thương trên người hắn đã khôi phục 7 – 8 phần.
Ngồi ở đầu giường là A Khoan đang ngủ gà ngủ gật, bị động tĩnh của Tô Bạch làm cho bừng tỉnh, anh ta lập tức đứng lên, tức giận hừ một tiếng:
- Tôi đi gọi sư phụ.
Tô Bạch yên lặng ngồi dựa vào thành giường, môi của hắn rất trắng, không có tỉnh lại còn tốt, một khi tỉnh lại, loại khát vọng với máu tươi lại một lần nữa bị đánh thức, hắn chỉ có thể dùng ý chí của mình đi đối kháng, giống như cai nghiện vậy.
Lâm Chính Anh đi đến, trên đầu ông ta còn quấn băng vải, bước đi có chút lảo đảo, nhưng không có hiểu lầm trước đó, mà chính là ngồi xuống bên cạnh Tô Bạch, ngón tay đặt lên cổ tay hắn, bắt đầu bắt mạch.
Tô Bạch nhìn Lâm Chính Anh, nói thực lòng, cho tới bây giờ, Tô Bạch đều cảm thấy Phát Thanh Khủng Bố đem một vị Anh thúc ở trong thế giới hiện thực cắm vào trong thế giới chuyện xưa này là một chuyện tà ác thú vị, Phát Thanh Khủng Bố đáng chết kia, vì muốn tăng thêm tính kích thích cho thế giới chuyện xưa, nó có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, nhưng từ nhỏ, hắn đã xem phim của Anh thúc, lúc này nhìn ông ta ở khoảng cách gần, thật đúng là có cảm giác đặc biệt.
Quả thật, dáng dấp rất xấu…
Lâm Chính Anh dĩ nhiên không biết trong đầu Tô Bạch đang suy nghĩ gì, nhưng ông ta vẫn bị ánh mắt nhìn chằm chằm của Tô Bạch khiến cho ngượng ngùng, giống như có chút chột dạ, ông ta thu tay về, nói.
- Ăn ngay nói thật, từ trên mạch tượng của cậu, tôi không thể nhìn ra được thứ gì.
Khóe môi Tô Bạch hiện lên nụ cười, chuyện này là đương nhiên rồi, thân thể hắn, người không ra người, quỷ không ra quỷ, làm sao có thể thông qua mạch tượng nhìn ra điều gì.
- Chẳng qua lúc trước tôi xem qua thương thế của cậu, phát hiện huyết khí trong người cậu bị tổn thương nghiêm trọng, thậm chí có chút khiến tôi không tưởng tượng nổi, từ chỗ Trần viên ngoại, tôi mua được loại Hồng Hoàn của thương nhân Tây Tạng, cho cậu uống, sau đó…
Sau đó, Lâm Chính Anh không nói nữa, nhưng Tô Bạch cũng hiểu ông ta muốn nói gì, có lẽ tốc độ khôi phục của hắn đã hù dọa đến ông ta.
- Tăng nhân Tây Tạng kia cũng đã nói với tôi, các người có chuyện của chính các người, lúc trước hiểu lầm, tôi xin lỗi cậu.
Lâm Chính Anh chân thành nói.
- Không có việc gì.
Tô Bạch quả thật không để ý đến thái độ muốn giết mình trước đó của Lâm Chính Anh, đây chẳng quả là kết quả một hiểu lầm phủ lấy một hiểu lầm.
Lúc này Gia Thố đứng ở ngoài cửa.
Lâm Chính Anh đứng dậy:
- Các người trò chuyện đi, tôi đi xem một chút, đêm nay tôi dự định đi tìm những cương thi kia về, bọn chúng tản ra ngoài sẽ gây nguy hiểm cho dân chúng.
- Chúng ta cùng đi.
Tô Bạch nói.
Lâm Chính Anh cười cười:
- Cảm ơn.
Sau khi nói xong, ông ta gật đầu với Gia Thố liền đi ra ngoài.
Gia Thố đi đến bên cạnh Tô Bạch, nhìn một chút:
- Xem ra cậu khôi phục rất tốt.
Lúc này, Gia Thố cho Tô Bạch một loại cảm giác không giống, cả người anh ta càng thêm nội liễm, thậm chí khí chất trên người anh ta cũng phát sinh biến hóa rất lớn, nhưng cụ thể là gì, Tô Bạch nhìn không ra.
- Vẫn tốt, nhưng Hồng Hoàn là gì?
Tô Bạch hỏi.
- Đó là thuốc thường dùng trên cao nguyên Tây Tạng, luyện từ máu tươi của bò Tây Tạng, ban đầu các người thường dùng nó trong chuyện phòng the.
Gia Thố tự rót cho mình một cốc nước, uống một ngụm:
- Mệt cho Lâm Chính Anh tìm ra thứ này để cho cậu uống, nếu không có lẽ tôi đã lén ra ngoài giết mấy người, lấy máu cho cậu uống.
Tô Bạch biết, Gia Thố thật sự có thể làm ra loại chuyện này, hòa thượng thì chưa chắc, nhưng Gia Thố là truyền nhân của Mật tông, đối với loại chuyện này, anh ta không có mâu thuẫn gì.
- Mập mạp đâu?
- Cậu có thể xuống đất đi bộ không?
Gia Thố không trực tiếp trả lời.
- Cậu biết đó, chỉ cần tôi tỉnh lại, trên cơ bản không có vấn đề gì lớn.
- Thật sự hâm mộ huyết thống này của cậu.
Gia Thố cười nói:
- Anh ta ở phòng bên.
Tô Bạch đi xuống giường.
- Đi xem một chút chứ?
- Cậu chắc chắn?
- Sao thế?
- Được rồi, tôi đi cùng cậu qua đó.
Tô Bạch và Gia Thố đi đến phòng bên cạnh, trong phòng có một thùng tắm, mập mạp đang ngồi trong đó, trong đó có rất nhiều thứ giống như gạo nếp, nước rất đục.
Mập mạp nhìn thấy Tô Bạch đến, vẻ mặt đắng chát:
- A Bạch, cậu giúp tôi một chút.
- Sao thế?
Tô Bạch có chút kỳ quái hỏi, chẳng qua, một giây sau, Tô Bạch nhìn thấy một con rắn từ trong nước nhô đầu ra, bò tới trên vai mập mạp, thè lưỡi.
- Mẹ nó, lúc đầu ông đây gọi Lâm Chính Anh mang chút gạo nếp cho tôi trừ thi độc là được, ai biết ông ta lại nói những con rắn độc này cũng có thể hút thi độc ra, cho nên ông ta thả rất nhiều rắn độc trong thùng tắm của tôi, tôi rất sợ, tôi sợ rắn, thật đó.
- Ông ta nói hữu dụng, anh chịu khó một chút, dù sao người ta chuyên nghiệp hơn anh.
Tô Bạch nói.
- Nói thì hay lắm, cậu có thể tưởng tượng ra cảm giác có rất nhiều con rắn độc đang không ngừng bò qua bò lại trên “trứng” của cậu là gì không?
Mập mạp bày ra dáng vẻ sống không bằng chết.
Lúc này, mập mạp bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nói:
- Đúng rồi, trước đó ở động hồ yêu, tôi gặp một tên hòa thượng, hòa thượng nhờ tôi nói một câu cho cậu nghe.
Tô Bạch nhướng mày hỏi:
- Câu gì?
- Anh ta nói thế giới chuyện xưa này là một trò đùa,
Mập mạp nhíu mày:
- Tôi vẫn luôn không hiểu rõ ý tứ của cậu này.
- Thế giới chuyện xưa này là một trò đùa.
Tô Bạch lẳng lặng lặp lại một lần, hắn nhìn thoáng qua Gia Thố, phát hiện Gia Thố đang cúi đầu trầm tư, Tô Bạch lập tức nhìn về mập mạp:
- Anh nhìn thấy anh ta, làm sao anh ta còn chưa đi ra?
- Lúc đầu tôi và hòa thượng kia cùng nhau đập tượng phật để lấy xá lợi tử bên trong, nhưng bỗng nhiên có con hồ yêu tới, hòa thượng để cho tôi đi trước, anh ta ở sau bọc hậu.
Tô Bạch có chút ngoài ý muốn, hắn cảm thấy hòa thượng có lẽ không phải một cao tăng thiện lương, trong thế giới chuyện xưa cũng không có chuyện anh ta phấn đấu quên mình vì người khác mới đúng.
- Sau đó thì sao?
Lúc này, Gia Thố hỏi.
- Sau đó…
Mập mạp cắn răng:
- Hòa thượng nói xong liền đem tôi từ bên trên tượng Phật đạp xuống, còn mình thì cầm xá lợi tử chạy đi, các người có biết không, tôi vừa cảm động chưa được ba giây.
(Xá Lợi là những phần kết tinh còn lại sau khi làm lễ trà tỳ (hỏa thiêu) nhục cốt của Đức Phật và các vị cao tăng.
Từ lâu trong Phật giáo người ta đã tin rằng những vị sư đạt Chính Quả sẽ tích lũy được một dạng vật chất trong cơ thể của họ mà người thường không có.
Loại vật chất này sẽ lưu lại trong tro cốt sau khi hỏa táng, và có hình dáng giống hạt ngọc hay đá quý. Loại vật chất này được cho là đến từ các cảnh giới khác, chứ không phải từ thế giới này.
Các hạt này được gọi là hạt xá lợi hay xá lị, xá lợi tử. Đã có một vài nghiên cứu về hiện tượng này. Một số nguồn nhận định rằng hạt xá lợi chưa được kiểm nghiệm, vì chúng rất hiếm và mang tính chất linh thiêng.)