Chương 138
Anh Hưng Phấn Cái Gì
Nghe được câu sau cùng của mập mạp, Tô Bạch và Gia Thố liếc nhìn nhau, hai người đồng thời cảm thấy, lúc này mới giống phong cách làm việc của hòa thượng, bởi vì tuy hòa thượng luôn đem đến cho người ta cảm giác lòng dạ từ bi, thế nhưng xưa nay hòa thượng không bảo thủ, hơn nữa có đôi khi còn dứt khoát khiến cho người khác tặc lưỡi, tóm lại, trên người hòa thượng dường như không có một chút thói hư tật xấu nào.
Mập mạp tiếp tục ở trong thùng tắm loại bỏ độc tố, Tô Bạch và Gia Thố đi lại ở ngay trong nghĩa địa, A Lượng đang gọi một số công tượng (cách gọi công nhân thời xưa) một lần nữa tu sửa nghĩa trang, lúc nhìn thấy Tô Bạch và Gia Thố, anh ta giả bộ như không nhìn thấy, muốn để cho đám để tử như bọn họ có ý chí lớn như Lâm Chính Anh, hiển nhiên là một chuyện không có khả năng.
Đi dạo một lúc liền đến giờ ăn cơm, A Khoan là người phụ trách nấu cơm, bởi vì còn có những người công tượng đã bận rộn suốt cả một ngày, cho nên bữa cơm hôm nay là bữa cơm tập thể, nấu một nồi lớn đồ ăn, Tô Bạch cũng không coi mình là người ngoài, tự mình tìm bát đũa, lấy đồ ăn, sau khi ăn xong, Gia Thố đi đến ném cho Tô Bạch một cái túi, Tô Bạch mở ra xem, tất cả đều là Hồng Hoàn.
- Cậu đi cướp?
Tô Bạch hỏi, hiển nhiên số lượng này đủ nhiều, không giống như là mua được.
- Hóa duyên.
Gia Thố không nói nhảm nhiều, anh ta chỉ nói ra hai chữ này, sau đó nói:
- Thu dọn một chút rồi chuẩn bị đi, đêm nay Lâm Chính Anh khăng khăng muốn ra ngoài tìm những con cương thi kia về.
Tô Bạch lấy một viên hồng hoàn ném vào trong miệng mình, giống như là đang ăn kẹo vậy, Gia Thố nói là hóa duyên, nhưng Tô Bạch sẽ không tin, nhất định là anh ta tìm được từ chỗ thương nhân Tây Tạng gần đây, về phần anh ta sử dụng biện pháp gì để ép buộc, Tô Bạch thật đúng là không biết được, dĩ nhiên, hắn cũng không để ý.
(hoá duyên; đi khất thực; đi quyên (tăng ni hoặc đạo sĩ))
- Cậu nói xem thứ đồ chơi này, tôi chỉ thuần túy dùng nó để bổ huyết, có thể dẫn đến phương diện kia của tôi xảy ra vấn đề gì không.
Tô Bạch còn nhớ rõ, trước đó Gia Thố đã nói qua, thứ này thế những được người ta dùng để hỗ trợ chuyện phòng the.
- Theo như tôi biết được, máu tươi trong cơ thể cương thi đều bị ngưng lại, vì thế nhiệt độ cơ thể băng lãnh, phía dưới của cậu không có máu lưu thông, còn có thể cứng?
- À không, hoặc là nó vẫn luôn duy trì trạng thái cứng rắn, không mềm xuống được.
Khóe môi Gia Thố bỗng nhiên lộ ra một nụ cười ý tứ sâu xa.
Tô Bạch cười cười, lơ đễnh nói:
- Đêm đó có phải cậu cũng xảy ra chuyện gì không?
Gia Thố nghe thấy câu này, anh ta lẳng lặng gật đầu, từ Phật nhập ma, không chỉ là thay đổi con đường cường hóa của anh ta, quan trọng nhất, nó đã bắt đầu ảnh hưởng đến tâm cảnh của anh ta, trước đó Gia Thố nho nhã lễ độ, tuyệt đối sẽ không đùa kiểu này.
- Thật ra như thế cũng tốt, so với trước kia, cậu gần gũi, tự nhiên hơn nhiều.
Tô Bạch vỗ bả vai Gia Thố, mỗi người đều có bí mật riêng của mình, đều trải qua một số việc riêng, Gia Thố không muốn nói, Tô Bạch cũng sẽ không hỏi:
- Sau khi nhiệm vụ thế giới chuyện xưa lần này kết thúc, tôi dẫn anh vào khu vực trung tâm thành phố, chơi đùa vui vẻ.
Lúc này mập mạp bưng bát cơm đến, bước đi của tên gia hỏa này mang theo chút phù phiếm, giống như người bệnh lâu năm.
- Đêm nay còn phải theo Lâm Chính Anh ra ngoài, đại biểu mặt trăng tiêu diệt cái ác.
Mặt mập mạp nhăn nheo giống như cúc hoa:
- Nếu không, chúng ta lại học theo lần trước, đánh ông ta ngất xỉu, sau đó trói lại, thành thật chờ ở đây không phải là tốt à.
Tô Bạch lắc đầu, trực tiếp bác bỏ:
- Không thể làm như thế, lần trước làm như thế là do hiểu lầm, sai lầm không ở chúng ta, thậm chí còn là ở bên Lâm Chính Anh, lần này ông ta là nhân vật chính trong nhiệm vụ chủ tuyến 1, lần 1 có thể giải thích được, nếu như lần này chúng ta cố ý đánh ông ta ngất xỉu, như vậy chính là cố ý đầu cơ trục lợi, dạng này khó tránh khỏi sự trừng phạt của Phát Thanh Khủng Bố.
Mập mạp lè lưỡi.
- Được rồi, cậu nói rất có đạo lý, như vậy tối nay chúng ta cùng nhau hóa thân thành Sailor Moon (thủy thủ mặt trăng). Hơn nữa, trên người của Lâm Chính Anh có thương tổn, trên người tôi cũng thế, A Bạch à, nguyên khí của cậu rõ ràng còn chưa có khôi phục, tên phiến tăng này dường như hắc hóa, không biết còn lại mấy phần năng lực, đội ngũ của chúng ta, nói là đám người ô hợp còn là đề cao, đây rõ ràng là đội ngũ già yếu tàn tật.
Gia Thố nhìn thoáng qua mập mạp, mập mạp cũng nhìn chằm chằm anh ta, trong nháy mắt, ánh mắt hai người giao nhau, sau đó dịch chuyển, hiển nhiên, sự biến hóa của Gia Thố, không chỉ riêng Tô Bạch nhận ra, ánh mắt mập mạp cũng rất tinh tường.
- Nhìn tình hình rồi xử lý, cũng không thể để Lâm Chính Anh đi một mình, nếu như xuất hiện nguy hiểm hoặc chuyện ngoài ý muốn gì, cũng không cần qua đối cứng, đưa Lâm Chính Anh đi trước. Lâm Chính Anh cũng không phải là người cứng nhắc, nếu không đêm đó, ông ta cũng không để những con cương thi kia rời đi.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, Lâm Chính Anh đã mặc áo đạo bào đi tới, lúc này, sắc trời đã tối.
Tô Bạch lại lấy ra một viên hồng hoàn nhét vào miệng, thật ra trước đó hắn và Gia Thố nói chuyện cũng chỉ là một loại trêu chọc, Tô Bạch hấp thu huyết tinh bên trong hồng hoàn, thân thể hắn trực tiếp phân giải, ngược lại sẽ không giống như những người khác, sau khi ăn thứ đồ chơi này liền dẫn đến phía dưới sung huyết.
Mập mạp đến bên người Tô Bạch hỏi:
- Cậu ăn gì thế, rất thơm.
- Kẹo.
Tô Bạch nói.
- Tôi ăn với?
Mập mạp cười híp mắt nói.
- Được, anh há miệng ra.
- A…
Mập mạp lập tức há miệng.
Tô Bạch cầm một viên, nhét vào trong miệng mập mạp.
Mập mạp nhai nuốt một lúc, sau khi hoàn toàn nuốt xuống, liền đưa ra cảm nhận:
- Không ngon như tôi tưởng tượng, có chút mùi tanh.
….
- Mấy ngày gần đây không có nhận được tin tức cương thi đả thương người, bần đạo cảm thấy có hai loại khả năng, một là do cương thi vương bị thương, cho nên nó vẫn đang lẩn trốn, liên đới đến đám cương thi kia không thể không an phận thủ thường làm hộ vệ cho nó, thứ hai có lẽ là do những con cương thi kia không tàn phá bừa bãi trong thành trấn mà là ở trên núi, có lẽ thôn xóm trên đó đã bị chúng hạ độc thủ, tin tức không thông, cho nên đến bây giờ còn chưa truyền tới.
Lâm Chính Anh vừa dẫn đường vừa nói.
- Tôi cho rằng khả năng phía sau càng lớn hơn, cương thi vương bị thương, nó cần khí huyết để bổ sung chính mình, đám cương thi bị đạo trưởng trấn áp đã mất đi ước thúc, chúng càng thêm hung bạo, bọn chúng chắc chắn sẽ không an phận, cũng không thể an phận.
A Khoan và A Lượng đều được Lâm Chính Anh để ở nhà, không cho đi theo, vì thế đội ngũ này cũng chỉ có bốn người mà thôi.
Phía trước Gia Thố và Lâm Chính Anh đang thương lượng đường đi, phía dưới là Tô Bạch và mập mạp chậm rãi đi tới, cây gậy phía dưới đũng quần của mập mạp đã nâng cao, dựng lên cái lều vải, bước đi không thoải mái.
- Mập mạp à, chúng ta đi bắt cương thi, không phải là đi bắt hồ ly tinh, anh hưng phấn cái gì?
Tô Bạch biết rõ chân tướng còn giả bộ như không biết gì, đứng ở bên cạnh trêu chọc.