Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 139 - Chương 139 Người Khổng Lồ.

Chương 139

Người Khổng Lồ.


“Ha ha ha, tuổi trẻ khí thịnh.”


Mập mạp cũng có chút buồn bực, đi ra không được bao lâu, phía dưới của anh ta tự nhiên có phản ứng.


- Nếu không tôi dừng lại nghỉ ngơi uống ngụm nước, anh tìm một cánh rừng nào đó qua tuốt ống một lần?


- Đây cũng không phải phim, cũng không phải tiểu thuyết, không tuốt ống? Còn không phải nghẹn chết?


- Vậy anh tìm một hốc nhỏ nào đó trên cây cũng được, bình thường hốc cây đều có rêu xanh, đúng lúc có tác dụng bôi trơn.


- Ha ha ha, tôi nói này, cậu đừng có ở đó châm chọc được không.


Mập mạp có chút nổi giận, sau đó ngó trái ngó phải.


- Còn rất xa sao?


- Có lẽ cũng sắp đến rồi, phía trước có thôn làng, nếu như người trong thôn đều chết sạch, liền chứng minh chúng ở rất gần, nếu như bọn họ còn sống nhảy nhót tưng bừng, chứng minh chúng ta còn một đoạn đường dài cần đi.


Tô Bạch nói.


- Phong cách nói chuyện của cậu thật đúng là lạc hậu.


- Còn không phải do tên mập mạp chết bầm nhà anh không đi nổi, chờ một chút, dừng lại!


Tô Bạch giống như bỗng nhiên cảm giác được thứ gì đó, hắn ra hiệu cho tất cả mọi người dừng lại:


- Tôi ngửi thấy thứ mùi gì đó.


Lâm Chính Anh nghe thấy thế, không chút nào hoài nghi Tô Bạch, trực tiếp lấy đạo cụ từ trong túi ra, dù sao tuy nói trong đội ngũ có đạo sĩ và tăng nhân Tây Tạng, thế nhưng dù sao người cùng là đồng loại sẽ có hiểu biết sâu hơn.


Gia Thố lên tiếng:


- Tôi đi lên trước nhìn xem.


Sau khi nói xong, anh ta đi thẳng lên trước.


10 phút sau, Gia Thố trở về, trực tiếp nói.


- Toàn bộ thôn đều bị cương thi giết.


Đội ngũ tiến vào trong thôn, trong thôn, khắp nơi đều là thi thể, phần lớn thi thể đều bị xé rách.


Tô Bạch ngồi xổm xuống bên cạnh một miệng giếng, Lâm Chính Anh và Gia Thố tiếp tục tìm kiếm, lúc đầu mập mạp cũng muốn đi điều tra, nhưng sau cùng, một mặt là mệt, mặt khác là thứ đồ chơi dưới đũng quần cũng không tiện để di chuyển, anh ta nhìn thấy Tô Bạch an vị ngồi bên miệng giếng hóng mát liền đi đến, ngồi cạnh Tô Bạch.


- Mập mạp, anh có thấy thi thể nữ không?


Tô Bạch bỗng nhiên nói.


- Mẹ nó, A Bạch, cậu có thể đừng ô uế như thế không? Tôi là người chính trực giống như ánh nắng mặt trời, tích cực hướng về phía trước.


- À.


Tô Bạch dường như có điều suy nghĩ.


- Nước này cậu vừa múc lên?


Mập mạp vươn tay ra đụng vào nước, cho dù là ngày hè, nước giếng vẫn lạnh buốt, nhất là khi nơi này còn ở trên núi, thành phần nước trong giếng không khác gì nước suối.


- Đúng, vừa múc.


Lúc này, mập mạp vừa mệt vừa khát, anh ta lập tức không nói hai lời, trực tiếp vốc nước lên uống ừng ực ừng ực, uống mấy ngụm lớn, sau đó nhắm mắt lại, đổ một thùng nước lạnh lên mặt mình.


- Mẹ nó, thoải mái thật! Nước này uống rất ngon.


Mập mạp thoải mái đến mức, ngay cả lỗ chân lông đều giãn ra.


Tô Bạch hơi kinh ngạc nhìn mập mạp.


Mập mạp nhìn chính mình, sau đó hỏi.


- Làm gì?


- Anh có nhìn thấy thi thể nữ không?


- Ông đây vừa dội một thùng nước lạnh, hiện tại đạo tâm thanh tịnh, không tin cậu nhìn xem.


Sau khi nói xong, mập mạp cố ý giang rộng hai chân ra, quả nhiên, món đồ chơi kia mềm xuống.


Tô Bạch đứng dậy, hai tay chống lên miệng giếng.


- Tôi hỏi anh có nhìn thấy thi thể nữ không, anh cho tôi xem đũng quần anh làm gì, nhìn đi, phía dưới giếng này có một thi thể nữ đã bị ngâm trương phình, biến thành người khổng lồ rồi.


- Oẹ…


Lúc này, mập mạp ngã xuống đất, bắt đầu nôn mửa.


Bên kia, Gia Thố và Lâm Chính Anh đã kiểm tra xong, đang đi tới bên này, nhìn thấy mập mạp đang ngồi xổm xuống bên cạnh miệng giếng, không ngừng nôn khan, còn đem tay cho vào cổ họng mình. Hai người hơi nghi hoặc một chút.


Tô Bạch phủi tay:


- Không có chuyện gì, hai người phát hiện ra điều gì rồi sao?


Lâm Chính Anh đưa tay ra, Tô Bạch nhìn thấy trên bàn tay ông ta có một ít đất màu đen.


- Loại đất này, trên núi chỉ có một nơi có. Những chiếc giày dưới chân cương thi, tuy không phải là mới, nhưng sau khi tôi trấn áp bọn chúng, cũng không có để bọn chúng lắc lư khắp nơi, vẫn luôn đặt ở trong phòng, chờ cánh cửa quỷ môn mở ra, cưỡng ép đưa bọn chúng vào luân hồi, cho nên đế giầy của bọn chúng còn coi như là sạch, bọn chúng hẳn là đi đến chỗ kia, cho nên mới để lại dấu vết rõ ràng như thế.


- Ông dẫn đường đi.


Tô Bạch xoa môi mình, sau đó vỗ vai mập mạp:


- Đi thôi.


Một đoàn người tiếp tục đi vào núi sâu, lần này cũng không đi lâu lắm, Lâm Chính Anh liền ra hiệu dừng lại, sau đó chỉ vào khe núi trước mặt.


- Chính là ở đó, hàm lượng khoáng thạch ở nơi này rất lớn, mặt đất đều là những bột phấn màu đen, còn có một hang động, đám cương thi hẳn là ở trong đó ẩn thân.


- Vậy chúng ta trực tiếp đi vào, nhân lúc cương thi vương còn chưa có khôi phục như cũ, trực tiếp một lần vất vả, cả đời nhàn nhã.


Gia Thố nói.


Lần trước đối kháng với cương thi vương, có mập mạp và Tô Bạch, hiện tại có thêm Gia Thố và Lâm Chính Anh gia nhập, phần thắng lớn hơn nhiều.


Tô Bạch đi sau ba người, nhẹ nhàng ngửi xung quanh, hắn luôn cảm thấy sự tình quá mức thuận lợi, nếu có thể dễ dàng đem một mẻ lưới hốt gọn cương thi, chẳng phải tên thế giới chuyện xưa này là vô ích sao?


“Cương thi tiên sinh”


Trong thế giới này, cương thi dễ dàng bị giải quyết như thế sao?


Bốn người nhẹ nhàng đi xuống vách núi, rất nhanh liền đi đến cửa hang động kia, mặt ngoài còn có một số quần áo và thịt nát, trên cơ bản đã chứng thực suy đoán của Lâm Chính Anh là không sai.


Lâm Chính Anh cầm gương bát quái ở trong tay, sau lưng ông ta là kiếm gỗ đào, một tay khác cầm chặt lá bùa, ông ta là người đầu tiên đi vào trong hang động, sau đó là Gia Thố và mập mạp, Tô Bạch cố ý đi sau cùng.


Chờ sau khi ba người đều đi vào, Tô Bạch cắn răng, hắn luôn cảm thấy lại cảm giác nguy hiểm đột nhiên xuất hiện, không có khả năng lừa gạt hắn, có lẽ là bởi vì hắn có được bản nguyên của cương thi.


Hắn không sợ chính mình cùng ba người phía trước kéo dài khoảng cách, Tô Bạch ngồi xổm ở cửa hang, đưa tay lật đống thịt nát, chính động tác lơ đãng này khiến Tô Bạch có được phát hiện quan trọng, những thịt nát này không phải là do cắn xé mà chính là do lợi khí chém đứt.


Tô Bạch hơi nheo mắt lại, trong đầu hắn xuất hiện một màn: Một người cầm trong tay mấy bộ quần áo và một tảng thịt lớn, đứng ở bên ngoài cửa hang động, dùng kiếm hoặc là dao chém nát quần áo và thịt.


Cương thi không thể nào cầm vũ khí, điểm này, Tô Bạch rất rõ ràng, nếu như nơi này thật sự có một con cương thi tiến hóa đạt tới trình độ có thể hiểu dùng vũ khí của nhân loại, như vậy con cương thi này thật đúng là nghịch thiên.


Nói cách khác, có người cố ý bày mê hồn trận ở đây, lừa mọi người tin, sau đó đi vào hang động này.


- Hang động, hang động!


Tô Bạch lẩm bẩm mấy từ này.


- Mẹ nó, ông đây đến thế giới chuyện xưa này, thật đúng là làm xuyên sơn giáp (con tê tê), hết chui vào hang này, lại đến chui vào hang khác.


Đúng lúc này, Tô Bạch bỗng nhiên phát hiện ra ở trong bụi cỏ chỗ khe núi, có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm nơi này.


Chương 139

Bình Luận (0)
Comment