Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 140 - Chương 140 Âm Mưu

Chương 140

Âm Mưu


Khóe miệng Tô Bạch lộ ra nụ cười, hiển nhiên đối phương vì chuyện hắn chậm chạp không có đi vào, cho nên mới có chút luống cuống tay chân.


Tô Bạch giả bộ như không có việc gì, ngồi xuống cửa hang, hắn cũng không lo lắng cho đám người Gia Thố, mập mạp và Lâm Chính Anh, có Lâm Chính Anh ở đó, cho dù có thật sự sảy ra chuyện gì, bọn họ cũng có thể chống đỡ được một lúc. Tối nay hắn luôn theo sau, tác dụng cũng không lớn, hơn nữa, vì một loại tâm tư nào đó, Tô Bạch cũng không có vội vã đi vào bên trong hang động kêu lên: Mọi người mau ra đây, nơi này có âm mưu.


Khi mọi người đều say, chỉ có mình ta tỉnh, điều này mang ý nghĩa, so với người khác, bạn có thể nhanh hơn một bước phát hiện ra một số cơ hội.


Tuy nói là ngồi ở chỗ này, những khóe mắt Tô Bạch vẫn luôn nhìn về vị trí bên kia, sau khi chắc chắn chỗ mà đối phương ẩn nấp, cũng như hoạch định xong con đường mình xông đến, Tô Bạch bỗng nhiên từ dưới đất nhảy dựng lên, trực tiếp tiến về phía đó.


Hiển nhiên đối phương bị hành động này của Tô Bạch làm cho sững sờ, nhưng ngay sau đó, đối phương lập tức lấy lại tinh thần, lúc Tô Bạch gần đến, chỗ bụi cỏ bắt đầu đung đưa, rõ ràng, người giám thị Tô Bạch đang bối rối, muốn chạy trốn.


Ánh mắt Tô Bạch ngưng tụ lại, Tô Bạch không có đuổi thẳng theo mà chính là đổi một hướng.


Sau cùng, đợi được một người đàn ông mặc quần áo bình thường chạy đến một chỗ trong rừng, vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, ở phía trước anh ta, Tô Bạch vừa ngậm một nhánh cỏ trong miệng, vừa chậm rãi đi ra.


- A Lượng à, anh ở chỗ này làm gì?


Giọng nói của Tô Bạch truyền đến, cả người A Lượng bỗng nhiên run lên, sau đó quay đầu nhìn về phía trước mình, khi nhìn thấy dáng vẻ ung dung của Tô Bạch, A Lượng có chút run rẩy nói.


- Anh…Tôi…Tôi lo lắng cho sư phụ, cho nên theo tới…nhìn một chút…Đúng thế, là nhìn một chút.


Tô Bạch khẽ gật đầu, chậm rãi đi tới trước mặt A Lượng:


- À, thì ra là thế, cũng là một mảnh hiếu tâm, tôi rất cảm động.


“Bịch!”


Tô Bạch vừa nói xong, một khuỷu tay của Tô Bạch trực tiếp đánh trúng cổ A Lượng, lúc này mắt A Lượng trợn trắng, ngất đi.


Tô Bạch nhìn A Lượng đang nằm dưới đất, cười cười.


- Những lời này, ngay cả chính anh cũng không tin, đúng không?


.


- A Bạch không có đi vào.


Trong hang động, mập mạp lên tiếng.


- Dừng lại chờ một chút, hoặc là chúng ta đi ra xem một chút.


Gia Thố đề nghị.


Lâm Chính Anh lắc đầu:


- Không được, chúng ta đã vào đến đây rồi, đám cương thi nhất định cảm nhận được hơi thở của người sống, nếu như chúng ta trì hoãn ở đây, nói không chừng, đám cương thi kia sớm đã đi, các cậu ra ngoài tìm cậu ta, bần đạo vào đó một mình, lúc trước con cương thi vương kia cũng chính là bị bần đạo đánh trọng thương, lần này cũng không ngoại lệ.


Hiển nhiên, Lâm Chính Anh rất có lòng tin với chính mình, nhưng với tình trạng hiện tại của Lâm Chính Anh, Gia Thố và mập mạp không có nhiều lòng tin với ông ta, hơn nữa, cho dù hiện tại Lâm Chính Anh có ở trạng thái tốt nhất, ngộ nhỡ ông ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, ông ta chết thì chết, những sẽ hại đám người bọn họ thất bại nhiệm vụ chủ tuyến, bị trừ điểm cốt truyện.


Lúc này, phía trước xuất hiện một số bóng dáng mờ ảo, hơn nữa nhiệt độ xung quanh nhanh chóng hạ xuống.


Lâm Chính Anh cầm gương bát quái của mình lên.


Sau đó nhỏ máu tươi của mình lên đó, nhắm thẳng về phía trước. Trên gương bát quái tản ra ánh sáng màu đỏ, quét về phía trước.


Ngay sau đó, hô hấp của Gia Thố trì trệ, mập mạp hoàn toàn quên đi khép miệng như thế nào, ngay cả tay Lâm Chính Anh cũng run rẩy.


Trước mặt ba người, thật sự là cương thi.


Thế nhưng.


Trên người những cương thi này có mặc hoàng mã quái (quan phục thời thanh), cũng có cương thi mặc cung trang, khí thế bức người, gần như sắp nhỏ ra nước.


.


“Bốp!”


Một bàn tay rơi xuống trên mặt A Lượng, A Lượng từ trong hôn mê tỉnh lại, lúc này, hai tay và hai chân của anh ta đều bị Tô Bạch trói lại, Tô Bạch ngồi trên tảng đá, nhìn anh ta.


- Nói đi, xảy ra chuyện gì.


- Tôi không biết.


Sau khi mím môi, A Lượng nói ra câu này.


- À, thì ra là thế.


Tô Bạch cũng không nhiều lời, cầm một cục đá dưới chân mình, đập thẳng xuống mắt cá chân của A Lượng.


“Bịch! Bịch! Bịch!”


A Lượng thảm thiết kêu lên, chỗ mắt cá chân anh ta máu me đầm đìa, xương cốt lộ ra, hiển nhiên, sau này, A Lượng muốn bước đi bình thường là chuyện không thể nào, ít nhất anh ta cũng biến thành một tên què.


Vứt cục đá dính máu sang một bên, Tô Bạch phủi tay:


- Không nói cũng không sao, tôi cũng không quá muốn biết, đúng lúc đã lâu tôi không hút máu người, suốt này bắt tôi ăn những thứ đồ chơi buồn nôn đó, thật đúng là thiệt thòi.


Tô Bạch lộ ra răng nanh của Vampire, khí chất trên người hắn trở nên âm Âu Mỹvà quỷ dị, đây cũng không phải là lừa gạt người, cũng không phải là phô trương thanh thế, mà chính là biểu hiện ra ngoài đặc thù của huyết thống.


Lúc này A Lượng bị dọa run lên cầm cập, khi răng nanh của Tô Bạch nhẹ nhàng đâm vào cổ anh ta, A Lượng kêu lên:


- Tôi nói, tôi nói, tôi nói!


Tô Bạch rút răng nanh của mình ra, chỗ cổ A Lượng lưu lại hai vết máu.


- Là một hòa thượng, một hòa thượng gọi tôi tới, gọi tôi bố trí những thứ này ở cửa hang động, sư phụ và các người đi đường vòng, tôi chạy thẳng đến đây, cho nên tốc độ nhanh hơn các người.


- Hòa thượng kia có dáng vẻ gì.


- Một hòa thượng rất trắng.


- Lời này của anh tương đương với không nói gì.


Tô Bạch tiếp tục cúi người, chuẩn bị hút máu.


- Anh ta tên là Thất Luận, tên là Thất Luận, tôi nghe thấy một người phụ nữ gọi anh ta bằng cái tên này, tôi bị bọn họ hạ độc, Trần tiểu thư cũng bị hạ độc, tôi nhất định phải làm việc theo sự phân phó của họ, nếu không, bọn họ sẽ không cho tôi giải dược.


- Tôi đã trải qua cảm giác lúc loại độc kia bộc phát, tôi không dám thể nghiệm lần hai, thật sự không dám.


A Lượng nói đến đây liền bắt đầu chảy nước mắt nước mũi.


Thất Luận?


Không phải…


Tô Bạch đột nhiên cảm giác được tất cả sự kiện này có chút không thể hiểu thấu, hòa thượng đã từ động hồ yêu đi ra rồi sao? Hơn nữa còn tìm được nghĩa trang? Nhưng vì sao anh ta không đến tìm hắn và Gia Thố, ngược lại núp mình trong bóng tối?


Rốt cuộc anh ta đang giở trò quỷ gì, ngay cả một thông báo cũng không có.


Tô Bạch dĩ nhiên không cho rằng mình, Gia Thố và hòa thượng có quan hệ thân thiết, nhưng Tô Bạch cảm thấy hẳn là không đến mức tính toán sau lưng.


- Bên trong hang động kia có thứ gì?


Tô Bạch lại hỏi.


- Tôi không biết, tôi chưa vào đó, bọn họ cũng không để tôi vào.


A Lượng trả lời, thế nhưng, trong giây phút này, thân thể của anh ta bỗng nhiên trướng lên, giống như một cái xăm bị thủng được bơm đầy hơi.


Tô Bạch vô thức lùi về sau một bước, A Lượng thống khổ nhìn Tô Bạch.


- Cứu tôi…Cứu tôi.


Trên trán A Lượng xuất hiện ấn ký của hồ ly.


Chương 140

Bình Luận (0)
Comment