Chương 141
Hồ Yêu
Trong một biệt viện xa hoa, hòa thượng đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, nơi này tuy nói có chút nhỏ, nhưng ở trong thế giới chuyện xưa, có thể có một nơi yên tĩnh để tĩnh tu đã là một loại đãi ngộ vô cùng cao, lúc này, những thính giả còn sống đang liều mạng bảo vệ Lâm Chính Anh, ngược lại, hòa thượng ngồi vững vàng, thậm chí quá mức bình tĩnh.
Một người phụ nữ ở trong hồ, cô ta có vẻ bị bệnh, nhưng dù như thế, tư thái thướt tha, tư thái mê người, hơn nữa còn có khí chất khiến cho người ta vừa thấy đã yêu, quả thực khiến cho người ta có chút muốn ngừng mà không ngừng được, nhưng trên trán cô ta dần dần hiện ra sự sắc bén, nếu không phải người thận trọng, căn bản không nhìn ra.
- Hòa thượng, tôi đau quá.
Người phụ nữ lên tiếng, một tay che lấy bụng nhỏ, vẻ mặt thống khổ, lông mày nhíu chặt, dáng vẻ không khỏi khiến cho lòng người hoảng hốt.
Hòa thượng lại chẳng quan tâm, tiếp tục tĩnh tọa, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không động, dáng vẻ vững vàng như đá, dường như ngủ thiếp đi.
- Hòa thượng, tôi sắp đau chết rồi.
Người phụ nữ ồn ào nói:
- Hòa thượng, mau đến đây, tôi sắp chết rồi, thật đó.
- A di đà phật, giọng nói của thí chủ rất có lực, không ốm yếu gì, lúc này cũng không phải ban đêm, không phải lúc thai nhi động.
Người phụ nữ cười khổ hai tiếng, có chút không vui, cũng có chút oán tránh hòa thượng không hiểu phong tình, cũng không hiểu có phải hòa thượng đang giả bộ như khúc gỗ không.
Cô ta đưa tay hái một đóa hoa sen trong hồ, đặt ở trước mũi, lại cảm thấy không thích mùi hương này, cô ta vẫn thích mùi vị trong yêu động hơn, một khi đi ra, hoàn cảnh xung quanh khiến cho cô ta cảm thấy bất an, dĩ nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là từ trên thân thể cô ta, cô ta trở nên yếu đi, trở nên rất suy yếu.
Tay cô ta sờ lên bùng, nơi đó rõ ràng nhô lên, hiển nhiên là đang mang thai.
Sự bất an của người phụ nữ đến từ nơi này.
Sau khi tu luyện đến trình độ nhất định, sinh mệnh đã ở đẳng cấp cao, quan hệ với đám tiểu bạch kiểm kia, căn bản sẽ không khiến cô ta mang thai. Lần này cô ta mang thai, hoàn toàn là do chính yêu khí ở trong cơ thể cô ta ngưng tụ ra một sinh mạng mới, dựa theo góc độ khoa học mà nói, tự mình thụ tinh cho mình.
Đây là cảnh cô ta không muốn nhìn thấy, nhưng nó cũng là cảnh tượng mà cô ta hy vọng nhìn thấy. Mang thai sẽ khiến cho tình cảnh của cô ta trở nên nguy hiểm, bên trong yêu động cũng không chỉ có mình cô ta bị trấn áp trong đó, cô ta sợ vì mình mang thai, trở nên suy yếu, bị những yêu vật khác trong yêu động, nhân cơ hội lợi dụng nó để diệt trừ cô ta, cô ta được sự giúp đỡ của hòa thượng, rời khỏi yêu động.
Dĩ nhiên, sở dĩ cô ta muốn sinh đứa nhỏ này ra mà không phải lựa chọn bỏ đi, điều này cũng không xuất phát từ tình mẫu tử, mà bởi vì cô ta biết, đứa bé trong bụng cô ta, có thể coi là kết tinh của linh khí từ đất trời, chờ sau khi cô ta sinh đứa nhỏ này ra, lại ăn hết nó, cấp độ của thân xác và linh hồn của cô ta sẽ được tăng lên một cảnh giới, dụ hoặc này, thật đúng là khó mà từ chối được.
Hổ dữ không ăn thịt con, thế nhưng người phụ nữ này vẫn luôn dự định ăn đứa nhỏ trong bụng mình, mà bây giờ, cách ngày đứa bé xuất thế, chỉ còn có 2 – 3 ngày. Ngày đó, là lúc cô ta trở nên suy yếu nhất, cho nên cô ta cần được bảo hộ, hòa thượng nhận được sự tin tưởng của cô ta, dĩ nhiên, cô ta cũng trả thù lao cho hòa thượng.
- Hòa thượng, mấy người kia đều giống như anh, vì sao anh còn muốn họ đi chết?
- A di đà phật, Phật viết, không thể nói?
Người phụ nữ liếc mắt nhìn hòa thượng:
- Anh muốn cho bọn họ chết, hay là đạo sĩ kia chết?
Hòa thượng vẫn không trả lời, trên thực tế, ngày đó, từ lúc rời khỏi yêu động, hòa thượng và người phụ nữ kia vẫn luôn ở trong loại trạng thái này.
Người phụ nữ bỗng nhiên cười một tiếng, sau đó nhanh chóng xuất hiện trước mặt hòa thượng, hai tay để lên mặt hòa thượng, dữ tợn nói:
- Thứ tôi cho anh, anh chắc chắn sẽ không thỏa mãn, nói, rốt cuộc anh muốn gì.
Hòa thượng tiếp tục không nhúc nhích, người phụ nữ tức giận, tính khí thay đổi thất thường, hòa thượng căn bản không để ý, chỉ tiếp tục ngồi tụng kinh niệm phật.
- Nói đi!
Người phụ nữ trở nên kích động, cô ta vốn dĩ có tính cách ngang ngược, bây giờ lại đang mang thai, loại tính cách đó càng bị phóng đại lên đến đỉnh điểm, nếu như không phải rời khỏi yêu động, lập tức đi vào vị trí thiên đạo nhìn xuống, chính cô ta cũng không biết, dưới trạng thái này, cô ta có thể làm ra những chuyện gì.
Hòa thượng chậm rãi mở mắt ra, nhìn vào mắt cô ta.
- Bần tăng muốn một cái chân.
Cuối cùng, hòa thượng cũng trả lời.
Muốn một cái chân, chân này dĩ nhiên không phải chân của hòa thượng, cũng không phải chân của người phụ nữ, mà chính là chân của đứa trẻ sơ sinh trong bụng người phụ nữ, thế nhưng lúc hòa thượng và người phụ nữ trao đổi, nó giống như chỉ muốn một chiếc đùi gà tầm thường.
- Chân, anh muốn một cái chân?
Trong mắt người phụ nữ không ngừng lóe lên ánh sáng khác thường:
- Tôi thật sự không nguyện ý cho anh, nhưng tôi vẫn nguyện ý vì loại thề độc của khế ước linh hồn với anh, anh chỉ cần bảo vệ tôi cho tốt, bảo vệ tôi bình an sinh con, tôi sẽ chia một chiếc chân của đứa bé này cho anh!
Sau khi nói xong, trong miệng người phụ nữ bắt đầu lẩm bẩm gì đó, ngay sau đó, từ trong mi tâm của cô ta xuất hiện một giọt máu tươi, máu tươi lửng lơ giữa hai người hòa thượng và người phụ nữ.
- Hòa thượng, đến lượt anh thề, đưa lên thiên đạo! Nếu làm trái lời thề này, ngũ lôi oanh đỉnh!
Trong thế giới huyền học, lời thề không thể tùy tiện nói ra, bởi vì so với người bình thường, bản thân bọn họ cảm ứng được thiên đạo, cho nên một khi phát loạn lời thề độc, vi phạm lời thề, bọn họ có khả năng sẽ bị lời thề của chính mình nguyền rủa, minh ước của người phụ nữ này, giống như có sự chứng kiến của thiên đạo, hơn nữa còn ở trong thế giới chuyện xưa tràn ngập hơi thở linh dị, thiên đạo càng thêm mẫn cảm, ngay cả mập mạp đều có thể dẫn dắt thiên lôi xuống, đủ thấy được, ở trong thế giới chuyện xưa này, thiên đạo “nhìn rõ mọi việc” như thế nào.
Hòa thượng không chút do dự, trong miệng lẩm bẩm vài câu, sau đó từ trong mi tâm của hòa thượng cũng bắn ra một giọt máu tươi, hợp lại với giọt máu tươi của người phụ nữ kia, sau đó cùng nhau biến mất.
Lúc này người phụ nữ mới hài lòng, cho dù cô ta phải bỏ đi một chân của đứa nhỏ, thật đúng là có chút đau lòng, đây cũng không phải do cô ta thực lòng yêu quý đứa nhỏ, mà chính là đau lòng vì phải chia đồ ăn.
Cô ta cầm lấy một chùm nho, người phụ nữ hé miệng ăn, sau đó cô ta bỗng nhiên ngừng lại, khóe miệng giương lên:
- Hòa thượng, trong mấy người kia, có một người chưa vào hang động đó.