Chương 142
Khiếp Sợ
Nhìn thấy ấn ký của hồ yêu, ngón tay Tô Bạch vuốt nhẹ lên đó, lúc này A Lượng bởi vì thống khổ mà không cách nào nói ra lời, chỉ có thể không ngừng co quắp.
Tô Bạch do dự trong một lúc, cuối cùng vẫn ấn nhẹ đầu ngón tay lên ấn ký.
Ấn ký giống như vật sống, lúc này đồng tử của A Lượng bỗng nhiên biến thành màu xanh, đồng thời những chỗ phồng lên trên người A Lượng đều xẹp xuống.
- Là anh.
A Lượng lên tiếng, nhưng giọng điệu cao ngạo, có chút khiến người ta không thể chạm vào, lại rất dịu dàng, êm tai, dường như có thể khiến xương cốt người ta rã rời.
Tô Bạch cười cười, sau đó lại gật đầu:
- Là tôi.
Tô Bạch dĩ nhiên biết, hiện tại người đang dùng thân thể của A Lượng để nói chuyện là ai, đó chính là con hồ ly dâm đãng.
- Không thị tẩm cho tôi thì thôi, anh thế mà còn dám trộm đồ mài răng của tôi, đây cũng thật quá đáng, làm hại răng người ta ngứa ngáy, không có phát tiết.
Tô Bạch nhún vai:
- Tôi nói này, cô có thể nói chuyện một cách bình thường không, phải biết rằng bây giờ cô đang mượn dùng thân thể đàn ông, dạng nói chuyện nũng nịu này, tôi thật có chút không chịu nổi.
- Ha ha, hòa thượng nói không sai, anh thật đúng là một kẻ không biết xấu hổ, xem ra, quả nhiên là như thế.
- Hòa thượng đang ở cùng cô?
Tô Bạch hỏi:
- Lời này có thể dịch thành: “người đàn ông của tôi nói, anh là một người không biết xấu hổ”
- Được rồi, trước kia tôi vẫn luôn cảm thấy hòa thượng rất đặc biệt, chỉ là tôi thật sự không nghĩ tới, anh ta lại có khẩu vị nặng đến mức này, hòa thượng không gần nữ sắc, thế nhưng vẫn thích sinh vật giống cái.
- Những thứ anh muốn biết, không phải anh đã hỏi được từ trong miệng của người này rồi sao, anh biết rõ còn cố hỏi điều gì, ví dụ như hiện tại hòa thượng đang ở cùng tôi, tôi đã từ trong yêu động đi ra, hiện tại mỗi ngày hòa thượng đều mài răng, xoa bóp cho tôi, rất ngoan đó.
Tô Bạch hơi nhắm mắt lại, trong lòng hắn đang có rất nhiều suy nghĩ xuất hiện, hắn trầm mặc khoảng nửa phút, bởi vì Tô Bạch không nói chuyện, bên kia hồ ly cũng không nói.
Sau cùng, vẫn là Tô Bạch lên tiếng phá vỡ loại trầm mặc này:
- Hồ ly, có phải cô sắp không xong rồi đúng không?
Lần này, đến lượt người đối diện trầm mặc.
Một lúc sau, đối phương lên tiếng:
- Có phải nhìn rất rõ?
Tô Bạch khẽ gật đầu:
- Gần như là thế.
- Đêm nay, đến hậu viện (sân sau) huyện nha gặp tôi.
- Ngay chính cô cũng thừa nhận cô sắp không được, tôi còn tới đó làm gì, đốt vàng mã cho cô?
- Hòa thượng nói, chờ tên này tỉnh lại, anh để anh ta viết tên sư phụ anh ta ra, anh sẽ biết.
Sau khi nói xong câu đó, ấn ký trên trán A Lượng biến mất, lúc này anh ta tỉnh lại, hai tay ôm lấy cổ họng của mình, không ngừng nôn ra nước chua, vẻ mặt thống khổ.
Thấy anh ta còn chưa có ngừng lại, Tô Bạch đạp một cước, A Lượng lăn trên đất vài vòng, quỳ trên mặt đất.
- Đừng có giết tôi….Cầu xin anh….Đừng giết tôi…Đừng giết tôi…
Tô Bạch nhặt một nhánh cây bên chân mình, vứt xuống trước mặt A Lượng:
- Viết tên sư phụ của anh xuống.
A Lượng sửng sốt một chút, anh ta không nghĩ tới Tô Bạch thế mà lại đưa ra loại yêu cầu này, nhưng sau khi khiếp sợ, anh ta khẽ gật đầu, vươn tay cầm lấy nhánh cây, viết lên chỗ mặt đất hơi xốp.
Lúc đầu, Tô Bạch cũng không hiểu vì sao hồ ly lại để cho hắn làm thế, rốt cuộc trong này có huyền cơ gì. Chỉ là khi A Lượng ngẩng đầu nói với Tô Bạch một tiếng:
- Tôi viết xong rồi.
Lúc Tô Bạch nhìn thấy ba chữ trên mặt đất, sắc mặt hắn bỗng nhiên thay đổi.
- Lâm Chấn Anh!
- Lâm Chấn Anh?
Tô Bạch lặp lại một lần.
- Là từ Chấn này?
Đối mặt với chất vấn của Tô Bạch, A Lượng dùng sức, gật đầu liên tục.
- Đúng thế, trong tên sư phụ chính là chữ Chấn này.
Tô Bạch ngồi xổm xuống, một tay đặt lên trán mình, sau đó hắn bỗng nhiên đánh một quyền thật mạnh vào tảng đá trước mặt.
- Con mẹ nó.
Hiện tại Tô Bạch thật sự là tức muốn chết, nghĩ đến câu mà hòa thượng nhờ mập mạp nói lại: “Thế giới chuyện xưa này cũng chỉ là một trò đùa.” Bây giờ xem ra, thật đúng là như thế, ngoại trừ hòa thượng, những thính giả khác đều tham gia trò đùa.
Đồng thời, loại chuyện này rất phù hợp với phong cách của Phát Thanh Khủng Bố, nó mở ra một trò đùa với tất cả thính giả, cái giá phải trả của trò đùa này chính là tính mạng, vì bảo hộ một người căn bản không phải là nhiệm vụ mục tiêu, nhóm người thính giả phải mạo hiểm, ít nhiều đều gặp rủi ro, trắc trở. Hiện tại, trong hang động kia, nhất định là có nguy hiểm rất lớn.
Tô Bạch hít sâu một hơi, lại nặng nề thở ra, sau đó, hắn giữ lấy cổ A Lượng. Cả người A Lượng bị nhấc lên.
- Anh…Nói…Không giết tôi…
Tô Bạch cười cười, thờ ơ nói:
- Thật xin lỗi, tôi thay đổi chủ ý, hơn nữa, anh thiếu chút nữa đã giết chết tôi, loại người như tôi, thù rất dai.
Sau đó, Tô Bạch đem răng nanh của mình đâm vào cổ A Lượng, mấy phút sau, Tô Bạch buông tay ra, A Lượng biến thành cái xác khô rơi trên mặt đất, lúc này, môi Tô Bạch trở nên đỏ thắm.
Hiển nhiên, cho dù có nhiều thuốc hay được nghỉ ngơi nhiều đến mấy, cũng kém xa lợi ích mà máu tươi đem đến cho hắn.
Tô Bạch giống như một người đói bụng thật lâu, cuối cùng cũng ăn nó, trước đó những nội thương trong người hắn, coi như đã hoàn toàn biến mất.
Thân thể hắn hơi lảo đảo, cảm nhận được cảm giác thỏa mãn và thân thể khôi phục. Hắn nhìn thoáng qua phương xa, trong hang động kia không ngừng có khói trắng bốc lên, điều này có nghĩa nhiệt độ bên trong hang động không chỉ thấp hơn nhiệt độ bên ngoài một chút, cũng không biết Gia Thố, mập mạp và Lâm Chấn Anh có còn tốt không.
Chẳng qua những thứ này không phải là điều Tô Bạch cần quan tâm vào lúc này, lừa gạt mọi người tiến vào hang động này, hòa thượng nhất định có tính toán của riêng mình.
Hơn nữa, điểm quan trọng nhất chính là, nếu hòa thượng biết Lâm Chấn Anh này không phải là Lâm Chính Anh trong nhiệm vụ chủ tuyến 1, điều này chứng minh, hòa thượng đã nắm chắc về Lâm Chính Anh, thậm chí là đã tìm được người.
Tô Bạch không có đi qua hang động để tiếp ứng cho những người khác, hắn trực tiếp rời khỏi nơi này, xuống núi, hắn cố ý tăng tốc, lúc về đến huyện thành, trên mặt đường cơ bản không có ai.
Tô Bạch đi thẳng đến cổng huyện nha, ở trước cổng huyện nhà có một quán rượu, quán rượu đã treo bảng đóng cửa, nhưng ở trên lầu hai có một hòa thượng đứng đó, hòa thượng giống như vẫn luôn đứng đó chờ Tô Bạch.
Hòa thượng khẽ gật đầu, sau đó quay đầu đi vào.
Tô Bạch đi vào quán rượu, ông chủ đang tính sổ sách, tiểu nhị đang quét dọn, nhìn thấy Tô Bạch đến, tiểu nhị nói:
- Thận xin lỗi khách quan, chỗ chúng tôi đã đóng cửa rồi.
Tô Bạch chỉ tay lên lầu hai.
- À, vậy thì được, vị đại sư trên đó đã bao lầu hai, mời ngài.
Tô Bạch từ chối để tiểu nhị dẫn đường, tự mình đi lên.
Hòa thượng ngồi ở một chiếc bàn cạnh cửa sổ, trên bàn có một bầu rượu, ba đĩa thức ăn, theo thứ tự là đậu nành, đậu phụ và lạc.
- Không gọi thịt?
Tô Bạch ngồi xuống đối diện hòa thượng.
- A di đà phật, bần tăng là hòa thượng.