Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 143 - Chương 143 Thật Đúng Là Trò Đùa

Chương 143

Thật Đúng Là Trò Đùa


“Trước kia cũng không thấy anh coi trọng những thứ này.”


Hòa thượng tự rót cho mình một chén rượu, uống một ngụm, rượu này không nặng, uống vào có vị ngọt.


- Thế giới chuyện xưa này không giống thế, ngẩng đầu ba thước có thần minh.


Tô Bạch khẽ gật đầu xem như hiểu, thế giới hiện thực rõ ràng không nhìn thấy quỷ quái và cương thi, chứng minh thế giới hiện thực khác biệt với thế giới chuyện xưa, ở chỗ này, quả đúng là ngẩng đầu ba thước có thần minh, ngay cả hòa thượng không thể không cẩn thận.


Thật ra, hòa thượng là một người theo chủ nghĩa thực dụng, một chút cũng không câu nệ với thân phận hòa thượng của mình, thế nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy mình là cao tăng đắc đạo, đây chính là năng lực của hòa thượng.


- Có phải cậu có rất nhiều điều muốn hỏi?


Tô Bạch không có phản ứng hòa thượng, tự mình bóp nát vỏ đậu nành, bỏ vào miệng, đậu nành rất thơm.


Hòa thượng hiểu ý của Tô Bạch, càng rõ hơn tính cách của hắn, nếu như hòa thượng không thể cho một lời giải thích hợp lý, lấy thói quen và phong cách có thù tất báo của Tô Bạch, nói không chừng liền lập tức muốn cùng anh ta tính toán chuyện ở hang động.


- Thật ra, cậu không cần đau lòng, cậu không có qua hang động tìm bọn họ đúng không?


Hòa thượng hỏi.


Tô Bạch tiếp tục ăn đậu, giống như có chút đói bụng, hắn vẫn không có trả lời.


- Thật ra cậu vẫn có chút nặng tình nghĩa, bần tăng biết, bần tăng thiết lập ván cờ này, vốn dĩ là muốn đem Lâm Chấn Anh qua đó, để ông ta chết đi, về phần cậu không có vào đó, là chuyện mà bần tăng không nghĩ tới.


Hòa thượng thẳng thắn nói.


- À.


Tô Bạch lại rót cho mình một chén rượu, cầm chén rượu lắc lư trước mặt hòa thượng:


- Thì ra là thế, tôi không xảy ra chuyện ở trong hang động, khiến cho hòa thượng anh cảm thấy quá thất vọng rồi?


- Như nhau, như nhau.


Hòa thượng nói như thế.


- Tôi không có thời gian đánh cờ với anh.


Tô Bạch cảnh cáo.


- Anh biết đó, tôi còn rất nhiều điểm cốt truyện.


Câu nói này của Tô Bạch chính là, anh đừng có giả bộ ngớ ngẩn với tôi, cùng lắm mọi người cá chết lưới rách, để nhiệm vụ chủ tuyến 1 thất bại, từ bỏ điểm cốt truyện, dù sao tôi có hơn 800 điểm cốt truyện, trừ thì trừ.


- Không thể nói như thế, thật ra bần tăng vẫn luôn muốn tìm một cơ hội.


Hòa thượng lấy từ cổ tay mình ra một chuỗi phật châu không biết được lấy ra từ nơi nào, làm tư thế niệm kinh:


- Cơ hội có thể gần như ăn trọn ban thưởng trong một thế giới chuyện xưa.


Nghe thấy câu nói này, Tô Bạch nhớ đến thế giới chuyện xưa thứ hai của chính hắn, chính là lần gặp được người giấy, lần đó Tô Bạch nhận được phần lớn ban thưởng, Hải thiếu gia và những người khác chỉ húp được ngụm canh.


- Có thể lấy được tất cả điểm cốt truyện trong một thế giới chuyện xưa, so với ban thưởng từ việc bình thường vượt qua ba thế giới chuyện xưa, còn cao hơn nhiều, lần này, bần tăng cảm thấy cơ hội của mình tới rồi.


- Cho nên anh liền cho rằng tôi, Gia Thố, mập mạp và những con cá lọt lưới khác là đối thủ cạnh tranh của anh, cho nên dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, hố chết mấy người chúng tôi trước, đúng không?


- Không sai.


Hòa thượng hào phóng thừa nhận:


- A di đà phật, thiện tai, thiện tai.


- Hòa thượng, câu nói vừa rồi của anh giống như đang nói: “Cậu nhanh đánh tôi, nhanh đánh tôi, tôi không chờ được nữa.”


- Ha ha, bần tăng và tên mập mạp kia từng ở trong yêu động, bần tăng từng nói với mập mạp một câu như này…


- Thế giới chuyện xưa này là một chuyện đùa?


- Đúng, chính là câu nói này.


Hòa thượng khẽ gật đầu, sau đó tự mình rót cho Tô Bạch một chén rượu.


Tô Bạch không có khách khí, trực tiếp cầm chén rượu lên uống, sau đó nói:


- Ý tứ chính là, Phát Thanh Khủng Bố lợi dụng ấn tượng ban đầu của thính giả, đang yên đang lành, cắm một tên gia hỏa giống diễn viên Lâm Chính Anh ở trong thế giới hiện thực như đúc, sau đó thông báo nhiệm vụ chủ tuyến 1, để cho chúng ta qua bảo vệ Lâm Chính Anh, thật ra cũng chính là mở ra một trò đùa với chúng ta, Lâm Chính Anh này không phải là Lâm Chính Anh mà Phát Thanh Khủng Bố nói tới, mà chính là Lâm Chấn Anh.


- Thật ra chuyện này cũng thật buồn cười, cũng rất phù hợp với tác phong trước sau như một của Phát Thanh Khủng Bố.


Hòa thượng phụ họa:


- Nhưng thật ra, trò đùa này không dừng lại ở đây.


- Anh nói nhanh, kiên nhẫn của tôi đã bị mài sạch sẽ, tôi biết anh để con hồ ly dâm đãng kia gọi tôi tới, hiển nhiên là muốn tìm tôi làm giúp chuyện gì đó, đã như vậy, anh phải nói rõ quy tắc và tin tức cho tôi biết, nếu không, không nói đến việc tôi có nguyện ý hợp tác với một tên gia hỏa vừa hố tôi hay không, cho dù tôi đồng ý, anh cũng sẽ không yên tâm về tôi, không phải sao?


- Đúng thế.


Hòa thượng dùng đũa gắp một miếng đậu phụ, đưa vào trong miệng mình, sau khi nuốt xuống mới một lần nữa nói tiếp.


- Yêu động kia là nơi một nhóm cao tăng dùng để trấn áp yêu vật, yêu vật ở đó không thể tùy ý ra ngoài.


- Chuyện này tôi biết.


- Lúc đó bần tăng nghĩ, ở chỗ này có lẽ sẽ thu được một số truyền thừa, nhưng lại ngoài ý muốn đụng phải con hồ ly này.


- Nghe nói quan hệ của hai người không tồi, khẩu vị của anh cũng thật nặng.


- Lúc đó cô ta đang làm một việc.


- Làm chuyện gì?


- Phá thai, cô ta đem bụng mình, đụng vào vách đá.


- À…


Tô Bạch nhớ tới bản thể của con hồ ly mà mình đã gặp, rất khó tưởng tượng, con hồ ly kia lại làm chuyện này.


- Sau đó thì sao?


- Bởi vì ở trong yêu động, không chỉ có mình cô ta là đại yêu, còn có mấy yêu vật có thực lực không chênh lệch với cô ta nhiều, bình thường đều duy trì thế cục cân bằng, cô ta mang thai, giống như một loại thai nghén tự nhiên, cũng không phải bên ngoài thụ tinh mà thành, cho nên lúc sinh nở, cô ta trở nên yếu ớt, có thể tạo cơ hội cho đám đại yêu, bởi vậy cô ta nghĩ mọi đánh bỏ đi đứa nhỏ còn chưa xuất thế.


- Tiếp tục.


Tô Bạch cầm một củ lạc trong tay, dựa vào ghế, một bên nghe chuyện, một bên ăn lạc.


- Sau đó, dưới sự khuyên bảo của bần tăng, cô ta đồng ý cùng bần tăng rời khỏi yêu động, ra bên ngoài sinh đứa nhỏ, bần tăng có biện pháp đưa cô ta rời khỏi yêu động.


- Chuyện xưa này không có lực hấp dẫn, cũng không có cao trào.


Tô Bạch lộ ra không hài lòng.


Hòa thượng trầm mặc một lúc rồi nói:


- Bỗng nhiên, tâm huyết của cô ta dâng trào, để bần tăng đặt tên cho đứa nhỏ còn chưa sinh ra của cô ta, cho dù cô ta dự định sinh xong đứa nhỏ liền ăn hết nó để nâng cao tu vi của mình, cô ta vẫn cảm thấy chính mình nên đặt một cái tên cho đứa nhỏ.


- Thật vô bổ.


Tô Bạch nghiêng người, ném một hạt lạc vào trong miệng mình.


- Lúc đó bần tăng nghĩ đến, tên thế giới chuyện xưa này là “Cương thi tiên sinh”, lúc trước bần tăng cũng đã xem qua bộ phim điện ảnh cùng tên, lúc ấy chỉ là ngẫu nhiên, lấy một khối ngọc khoáng thạch vỡ thường thấy trong sơn động, khắc lên đó một cái tên cho đứa trẻ chưa sinh ra.


Tô Bạch ngây ngẩn cả người, hắn hít sâu một hơi, nhìn hòa thượng, bởi vì Tô Bạch loáng thoáng thấy được một khả năng.


- Cái tên mà anh lấy không phải là…


(林正英:Lâm Chính Anh/ Trong phim dịch Lâm Chánh Anh


林振英: Lâm Chấn Anh phiên âm


Hai từ này có cách phát âm tương tự nhau.


Lâm Chính Anh/ Lâm Chánh Anh là nhân vật có thực, nổi tiếng với những bộ phim về cương thi, ở trong thế giới chuyện xưa này, một người có gương mặt giống hệt với Lâm Chính Anh được Phát Thanh Khủng Bố đưa vào, nhưng tên của của người này là Lâm Chấn Anh, chẳng qua Tô Bạch và những thính giả khác như mập mạp ấn tượng với những bộ phim kia, cho nên trong đầu mặc định người này tên Lâm Chính Anh giống như ngoài đời thực.


Chương 143

Bình Luận (0)
Comment