Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 144 - Chương 144 Dáng Dấp Không Tồi

Chương 144

Dáng Dấp Không Tồi


“Cái tên mà anh lấy không phải là…Lâm Chính Anh chứ?”


Hòa thượng trầm mặc một lát.


Cuối cùng khẽ gật đầu, nhả ra hai chữ:


- Không sai.


- Mẹ nó!


Tô Bạch trực tiếp cầm cốc rượu dội lên mặt bàn trước mặt hòa thượng:


- Hòa thượng, tôi kính anh chén rượu.


Đối với hành động này của Tô Bạch, hòa thượng thờ ơ, có lẽ đối với người bình thường mà nói, bọn họ sẽ cảm thấy đối phương đang nguyền rủa mình, thế nhưng hòa thượng không phải là người bình thường, anh ta biết sau khi Tô Bạch nghe xong chuyện này, hắn sẽ có một ít phản ứng, bởi vì kết quả này thật đúng là khiến cho người ta câm nín. Lúc trước ngay cả chính bản thân anh ta cũng mờ mịt, cũng không biết bởi vì mình tùy ý lấy một cái tên cho đứa trẻ còn chưa sinh ra, kết quả bỗng nhiên phát sinh biến hóa, anh ta chẳng qua cảm thấy nếu thế giới chuyện xưa lần này đã gọi là “Cương thi tiên sinh”, vậy thì theo hoàn cảnh, lấy tên cho đứa bé là Lâm Chính Anh.


Hòa thượng nhìn Tô Bạch, tiếp tục nói:


- Sau đó, lúc tôi vừa đưa khối ngọc khoáng thạch vỡ cho hồ ly, thông báo về nhiệm vụ chủ tuyến 1 liền được đưa ra.


- Cậu nói xem, đây có tính là trò đùa không?


Tô Bạch trực tiếp vứt bầu rượu xuống mặt đất, bầu rượu vỡ nát.


Hòa thượng vẫn ngồi nguyên tại chỗ, tiếp tục thờ ơ với hành động của Tô Bạch.


- Anh chắc chắn, sau khi anh lấy tên xong, nhiệm vụ chủ tuyến 1 mới được thông báo?


Tô Bạch hỏi.


- Bần tăng khẳng định, ngay lúc hồ ly nhận lấy miếng ngọc vỡ có khắc tên đứa nhỏ, nhiệm vụ chủ tuyến 1 đồng thời vang lên.


Tô Bạch nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ tới tình cảnh khi nhiệm vụ chủ tuyến 1 xuất hiện, khi đó, hắn đang làm gì?


Trong đầu Tô Bạch xuất hiện một hình ảnh, hắn vừa trong quan tài đi ra, đem A Lượng và Trần tiểu thư ngất xỉu vào trong quan tài, mặc quần áo của A Lượng vào người, lén lút đi ra, đi tới phòng khách, từ cửa sổ nhìn vào bên trong, sau đó Lâm Chấn Anh quay mặt lại, cuối cùng khi hắn ý thức được, người này giống hệt với Lâm Chính Anh, nhân vật chính trong bộ phim cương thi Hong Kong mà khi còn bé hắn từng xem, giọng nói nhắc nhở về nhiệm vụ chủ tuyến 1 vang lên, dường như, rất phù hợp.


Thế nhưng, chờ một chút…


Không đúng, có vấn đề,


Lúc hắn mới vừa từ yêu động đi ra đã cùng Lâm Chấn Anh đối mặt, đồng thời còn ra tay đánh nhau, nếu như hắn tỉnh táo gặp được Lâm Chấn Anh là điều kiện để kích phát nhiệm vụ chủ tuyến 1, như vậy hẳn là nên phát động ngay lúc hắn vừa mới từ yêu động đi ra liền giao thủ với Lâm Chấn Anh, khi đó hắn bị thương rất yếu, hơn nữa trong lúc giao thủ với Lâm Chấn Anh, hắn bị gương bát quái của Lâm Chấn Anh chiếu vào, lúc đó quả thật hắn không nhìn thấy rõ dáng vẻ của đạo sĩ, cũng không nhìn ra ông ta giống Lâm Chính Anh như đúc.


Thế nhưng đây tuyệt đối không phải là điều kiện kiên quyết để phát động nhiệm vụ chủ tuyến 1, bởi vì Gia Thố, anh ta căn bản chưa có xem phim cương thi Hong Kong, anh ta căn bản không biết Lâm Chính Anh, cho nên Phát Thanh Khủng Bố sẽ không có khả năng thiết lập điều kiện phát động nhiệm vụ chủ tuyến 1…Là phát hiện ra Lâm Chấn Anh giống hệt với minh tinh trong phim cương thi ngoài hiện thực.


Phân tích như thế, chính mình lúc ấy ghé vào cửa sổ nhìn, đúng là lúc hòa thượng đem ba chữ “Lâm Chính Anh” khắc trên ngọc đưa cho hồ ly.


Thì ra, đạo sĩ mà đám thính giả liều mình bảo vệ chỉ là hàng giả, mà đứa bé do hòa thượng tùy tiện lấy tên, ngược lại trở thành nhân vật mà nhiệm vụ chủ tuyến 1 yêu cầu bảo vệ.


Điều này thật đúng là trò cười.


- Con hồ ly kia đang ở đâu? Hậu viện huyện nha?


Tô Bạch hít sâu một hơi, lấy tay xoa mặt, hiện tại hắn rất muốn biết rõ sau khi Gia Thố và hòa thượng biết được chuyện này, bọn họ sẽ có phản ứng gì, điều kiện tiên quyết là bọn họ có thể sống sót từ trong yêu động kia đi ra. Dĩ nhiên, lấy cá tính của hòa thượng, muốn ăn mảnh một mình, ra tay dĩ nhiên sẽ không nhẹ, cho dù bọn họ không chết, ít nhất cũng bị lột mất một tầng da, mất đi năng lực cạnh tranh mức độ cống hiến với hòa thượng trong thế giới chuyện xưa này.


- Đúng thế.


Hòa thượng thấy cuối cùng Tô Bạch cũng khôi phục bình tĩnh, gật đầu nói.


- Tiếp theo sẽ có nguy hiểm gì?


Tô Bạch hỏi.


- Tạm thời không có nguy hiểm gì, nhưng vào ngày cô ta sinh nở, cô ta không thề đè nén khí tức trên người mình, hơn nữa, bởi vì cô ta cùng bần tăng đi ra khỏi yêu động, bản thân đã bị trọng thương, công lực 10 phần chỉ còn 1 phần, ngày cô ta sinh nở, khí tức của cô ta tản đi rất xa, có thể hấp dẫn rất nhiều yêu tà, thậm chí là nhân sĩ huyền học chính đạo tới. Đây mới chính là thời gian nguy hiểm nhất.


Tô Bạch liếm môi:


- Anh tìm tới tôi, là bởi vì anh sợ một mình anh không giải quyết được.


Hòa thượng ngồi rất ngay ngắn, rất nghiêm túc nói:


- Thật ra cho dù có thêm cậu cũng không giải quyết được.


- Anh có thể đừng thành thật như thế không.


Tô Bạch đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện chính là huyện nha.


- Bần tăng chuẩn bị bố trí một trận háp, bần tăng có thể đi làm mắt trận, thế nhưng còn cần một người khác đến chủ trì, cho nên bần tăng cảm thấy cậu có thể làm được.


- Hòa thượng, anh nói xem, tôi nên tin tưởng anh như thế nào đây, ngộ nhỡ anh thuận tay hố tôi thì sao?


Hòa thượng lắc đầu:


- Không cần thiết, bởi vì lúc này mới là nhiệm vụ chủ tuyến 1, chờ vượt qua nhiệm vụ chủ tuyến 1, sẽ còn nhiệm vụ sau đó. Nếu như mập mạp, Gia Thố và thính giả khác bị hao tổn 7 – 8 phần, chỉ còn bần tăng một mình cô đơn, như vậy sau đó chính là lúc bần tăng một thân một mình khiêng một nhiệm vụ lớn, cậu cảm thấy, bần tăng sẽ ngốc như thế sao?


- Có, anh có thể làm điều đó.


Tô Bạch không chút do dự nói:


- Cách ngày dự sinh còn mấy ngày.


- Không tính đêm nay, còn hai ngày nữa, ngày kia là sinh nở.


Hòa thượng trả lời.


- Hòa thượng, anh xác định sẽ không chơi trò chạy trốn chứ?


- A di đà phật, cầu phú quý trong nguy hiểm.


- Được, tôi đồng ý với anh.


Tô Bạch nhìn hòa thượng nói.


Hòa thượng không có so đo vấn đề Tô Bạch thật sự đồng ý hay là giả bộ đồng ý, cũng không để ý đến việc liệu Tô Bạch có tâm tư khác hay không, bởi vì đây là bản tính của con người, hòa thượng cũng không cho rằng mình nghĩ đến những chuyện này, liền có thể giải quyết được những chuyện này.


Chẳng qua, đối với Tô Bạch, hòa thượng vẫn có chút lòng tin, lòng tin này không phải xây dựng trên chuyện Tô Bạch sẽ không giống như anh ta, đâm một dao sau lưng người khác, mà chính là xây dựng trên sự thông minh của Tô Bạch, hắn tuyệt đối sẽ không ra tay vào lúc thời cơ không thích hợp.


Có điểm hiểu biết này, như thế là đủ rồi.


- Đi cùng tôi qua gặp cô ta.


Hòa thượng nói.


- Ha ha, quá thối, không đi.


Tô Bạch trực tiếp trả lời.


“…”


Hòa thượng nghẹn họng một lúc, sau đó bắt đầu tìm từ:


- Thật ra, hiện tại cô ta đã biến thành hình người…Ừm…Dáng dấp không tồi.


Tô Bạch xoa cằm, nhìn vẻ mặt có chút quẫn bách của hòa thượng:


- Thật sao, vậy được rồi, tôi đi xem một chút.


Hai người rời khỏi quán rượu, leo tường vào huyện nha.


Chương 144

Bình Luận (0)
Comment