Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 145 - Chương 145 Có Một Chân

Chương 145

Có Một Chân


Huyện thái gia và huyện thái gia phu nhân bị hồ ly và hòa thượng mê hoặc, tin tưởng không chút nghi ngờ, đem phòng tốt nhất giao cho bọn họ ở, hai người thì ở phòng khách.


Nhưng lúc này hòa thượng cũng lười gọi người đi mở cửa, đối với bọn họ mà nói, leo tường còn dễ hơn.


Người phụ nữ đang ngồi ăn nho cạnh một chiếc bàn đá trong sân, hai bắp đùi trắng nõn không ngừng lắc lư, môi hé mở, nhả hạt nho ra.


Lúc này, tuy người phụ nữ nhìn thấy hòa thượng và Tô Bạch đi tới, nhưng cô ta coi như không thấy, tiếp tục ngồi đó ăn nho, dáng vẻ thiên chân vô tà, thật khiến cho con người ta cảm thấy có chút ngoài ý muốn.


Tô Bạch đã gặp qua bản thể của hồ yêu lúc ở trên giường là dáng vẻ gì, nói một cách đơn giản chính là khó có thể diễn tả được bằng lời, thế nhưng hiện tại dáng vẻ người phụ nữ này lại rất non mềm, dáng người này có thể khiến cho người đàn ông chạm đến điểm G, đồng thời loại quyến rũ giống như từ trong cốt tủy càng khiến cho người ta vừa nhìn một cái đã cảm thấy xương cốt mềm nhũn.


Lúc này, Tô Bạch đang nghĩ, nếu như lúc trước chính mình ở trong yêu động nhìn thấy bộ dạng này của hồ yêu, rốt cuộc hắn có cầm giữ được hay không?


Có lẽ, cho dù phải hi sinh làm chút trai lơ, cũng không cảm thấy mâu thuẫn gì.


- Ai nha, cuộc sống gia đình của cô trôi qua cũng thật tốt.


Tô Bạch trêu chọc.


- Haizz, trước tiên tôi phải nói rõ, hòa thượng, anh đã lấy một chân, anh ta cũng đừng đánh tâm tư lên một cái chân khác.


Hồ ly nói thẳng.


Hòa thượng mỉm cười lắc đầu.


- Vì sao tôi không thể có chứ?


Thật ra, Tô Bạch căn bản không có nghe hiểu bọn họ đang nói chân gì, nhưng bản lĩnh bắt chuyện thì vẫn phải có.


- Cậu ta không biết.


Hòa thượng nói.


- À.


Người phụ nữ nheo mắt nhìn Tô Bạch:


- Còn muốn lừa chị đây?


Hồ ly không ngốc, trên thực tế cô ta chỉ lười nhác dành tâm tư nhiều lên người Tô Bạch và hòa thượng, nếu như không phải vì muốn ăn con mình, cô ta sẽ không theo hòa thượng tới đây, cũng sẽ không cần hòa thượng và người trước mặt này đến bảo vệ.


- Cái này không đúng, mưa móc đồng đều.


Tô Bạch ngồi xuống chiếc ghế đá đối diện người phụ nữ:


- Nói đi, chân gì?


Ngón tay người phụ nữ hơi cong lên, con dao găm trên hông Tô Bạch bỗng nhiên liền bay lên, đây vốn dĩ là dao găm dùng để mài răng của hồ ly, thế nhưng lúc trước, khi Tô Bạch quyết đấu với cương thi vương, nó có tác dụng vô cùng quan trọng, một con dao găm có thể đâm thủng sát khí phòng ngự của cương thi vương, ký ức này vẫn còn rất mới mẻ trong đầu Tô Bạch.


Đồ tốt như thế, làm sao Tô Bạch còn có thể trả về? Có chiếc dao găm này, mỗi lần đánh nhau, hắn cũng không cần tiêu hao nhiều sức.


Tô Bạch vươn tay ra, bắt lấy con dao găm đang bay lơ lửng.


Người phụ nữ giận dữ quát lên:


- Làm càn!


Lực đạo dẫn dắt dao găm lại một lần nữa được tăng lên, con ngươi Tô Bạch sáng lên, chuyển sang màu xanh, từ trên người Tô Bạch tỏa ra hơi thở cương thi, dưới chân Tô Bạch còn có khói đen bay lên.


“Vù!”


Hồ ly nghiêng người sang một bên, dao găm hoàn toàn bị Tô Bạch cầm trong tay.


Đồng thời, Tô Bạch đi về phía trước một bước, đi thẳng đến trước mặt người phụ nữ kia.


“Bốp!”


Một cái tát vang dội đánh vào mặt người phụ nữ.


Lúc này, hồ ly ngây người.


Hòa thượng cúi đầu niệm một tiếng a di đà phật.


Tô Bạch đem dao găm lướt lên bộ ngực hồ ly.


- Bây giờ cô rất yếu, cho nên, không cần tỏ vẻ trước mặt tôi.


- Mặt khác, nói cho tôi biết cái chân kia là gì, nếu không cũng lắm thì tôi không cần một chân, cắt một bên ngực của cô về chơi cũng được.


Hiện tại, dáng vẻ này của Tô Bạch giống như một tên lưu manh ngoài đầu đường đến thu phí bảo kê, không phải nhà khác thu rồi, cô liền không cho tôi, không có quy tắc này, người gặp đều có phần, mưa móc đồng đều mới là đạo lý.


Lúc nhìn thấy chỗ tốt lại lùi bước, đây không phải là tính cách của Tô Bạch, nhất là khi Tô Bạch sẽ không chỉ thỏa mãn với việc thu được một chút điểm cốt truyện khi hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, bên chỗ hòa thượng rõ ràng đã có thu hoạch ngoài dự kiến, hắn cũng không thể chịu thiệt thòi.


Người phụ nữ lạnh lùng nhìn Tô Bạch, tuy nói quả thật vì mang thai mà thực lực của cô ta hạ xuống, trước đó lúc tranh đoạt dao găm với Tô Bạch, có thể nhìn ra được điểm này, thế nhưng uy nghiêm của cô ta vẫn còn, ánh mắt của cô ta mang theo một loại cảm giác áp bách rất lớn.


Chỉ là Tô Bạch dường như là một kẻ khó chơi, hắn đưa dao gác lên cổ cô ta.


- Hòa thượng, anh nói gì đi chứ?


Người phụ nữ nhìn về phía hòa thượng đang đứng một bên.


- Anh và tôi thế nhưng có quan hệ minh ước, bảo vệ tôi và đứa nhỏ đến khi bình an sinh ra.


- A di đà phật.


Hòa thượng chắp tay trước ngực, nhìn thoáng qua Tô Bạch, lại nhìn người phụ nữ, chậm rãi nói:


- Cậu ta không có ý định giết cô, cũng không có ý định giết con của cô, cho nên hiện tại bần tăng không làm gì, điều này cũng không làm trái với lời thề.


Tô Bạch khẽ gật đầu, lời này của hòa thượng cũng là đang nói với hắn phòng tuyến cuối cùng của anh ta, nếu chưa đến phòng tuyến cuối cùng liền có thể thỏa thích bàn điều kiện.


Trước đó hòa thượng hố hắn, lúc này bắt đầu cho hắn chỗ tốt, đây cũng coi như là một loại cân bằng, đến bù tổn thất.


- Được lắm, quả nhiên con người là loại động vật giảo hoạt nhất, gian trá nhất.


Trong mắt người phụ nữ hiện lên sát khí, hiển nhiên, hiện tại cô ta có chút hối hận về chuyện cứ như thế đi theo hòa thượng ra ngoài sinh con, loại người như hòa thượng, cô ta căn bản không thể dễ dàng khống chế.


- Này, là tôi muốn nói chuyện với cô, sao cô không nhìn tôi, có phải cô có chút không tôn trọng tôi rồi không?


Hồ ly quát to:


- Con kiến hôi, thật đúng là dám được đà lấn tới, anh ra tay với tôi đi, tôi nhìn xem anh có dám hay không!


- À.


Tô Bạch chỉ khẽ à một tiếng, ngay lập tức có tiếng dao găm cứa vào da thịt truyền đến.


Hồ ly mở to mắt ra, cô ta tận mắt nhìn thấy chiếc dao găm chém sắt như chém bùn kia cứa vào bộ ngực của mình. Trong nháy mắt, dãy núi bên trái của cô ta bị cắt xuống.


Bầu không khí nhất thời lặng ngắt như tờ.


Tô Bạch cầm cục thịt trắng trên tay, bóp bóp một chút, sau đó đặt ở trước mũi để ngửi, hắn khẽ lè lưỡi liếm môi, tình cảnh này, muốn có bao nhiêu biến thái liền có bấy nhiêu biến thái. Đến bây giờ, Tô Bạch cảm thấy không có thứ buồn nôn nào mà hắn chưa từng ăn qua, trước đó ngay cả cương thi vương, hắn còn há miệng cắn được. Trong khoảng thời gian này, đây cũng coi như là một thứ đồ chơi đáng yêu mà hắn gặp phải, dĩ nhiên, đối với phần lớn đàn ông mà nói, cục thịt này phải đặt ở trên người phụ nữ mới có được xúc động muốn liếm, một khi cầm trực tiếp trên tay, vậy thì quá kinh dị rồi.


- Anh…Anh…Anh… Thật sự…


Người phụ nữ có cảm giác bầu trời giống như sụp đổ, trước đó cô ta bị Tô Bạch tát một bạt tai, cô ta cũng không coi là gì, bởi vì cô ta không phải là nhân loại, cô ta là yêu vật, là súc sinh, không có giá trị quan như con người, đối với cô ta mà nói, bị tát một cái chính là bị tát một cái, có chút đau, thế nhưng không có loại cảm giác tôn nghiêm bị giẫm đạp như lúc nhân loại bị tát một bàn tay.


Chương 145

Bình Luận (0)
Comment