Chương 146
Anh Không Thể Hiểu Một Người Điên
“Bịch”
Một cục thịt cao vút bị Tô Bạch ném xuống mặt đất.
Nó còn lăn trên mặt đất hai vòng, Tô Bạch đưa chân ra, dùng mũi chân đặt lên cục thịt kia, ừm, độ co dãn không tệ lắm, cho dù rời đi thân thể, nhưng vẫn lộ ra đầy đặn, mượn mà.
Chỉ là tiệc vui chóng tàn, sau khi cục thịt trắng kia rời khỏi thân thể người phụ nữ không bao lâu liền phát sinh biến hóa, nó biến thành loại lớn như của bò sữa, bên trên còn mọc lít nha lít nhít lông đen. Lúc đầu thứ đồ chơi kia hồng hào như trái đào, bây giờ lại biến thành to lớn tráng kiện.
Bản thể của hồ ly, Tô Bạch đã thấy qua, rất to lớn uy mãnh, vật kia của cô ta vốn dĩ có hình dạng này, hơn nữa dường như bởi vì sắp sinh nở, cho nên những bộ phận đó trên cơ thể cô ta bắt đầu hưng phấn và tiến thêm một bước phát dục.
- Máu tươi của hồ ly, không biết có ngon hay không?
Tô Bạch để mặt mình ở sát vết thương, hắn thật nghĩ thử một chút, nhưng lại có chút kiêng kỵ. Sau khi cương thi vương bị yêu khí xâm nhập vào cơ thể, thảm cảnh của nó, Tô Bạch vẫn còn nhớ rất rõ ràng, vết xe đổ còn đó, chính hắn cũng không thể giẫm theo vết xe đổ.
Hòa thượng vẫn đứng yên ở đó, thế nhưng trong lòng hồ ly lại không thể nào bình tĩnh được, thậm chí cả người cô ta bắt đầu run rẩy. Cho dù là cường giả, cho dù là đại yêu, đối diện với loại chuyện này, khi thực lực của mình giảm đi, cô ta cũng sẽ biết sợ, nếu như không sợ, cô ta đã không cố ý rời khỏi yêu động ra ngoài sinh con.
- Ngoan, đừng sợ.
Tô Bạch đâm dao găm lên trên bụng hồ ly, rạch một chút, máu hơi chảy ra, sau đó nhẹ nhàng trượt xuống, lưu lại một chút máu.
- A di đà phật, có chừng có mực.
Hòa thượng nhìn về phía Tô Bạch, sau đó lại nhìn về phía hồ ly.
- Cho ra hứa hẹn đi.
Hòa thượng cảm thấy đủ rồi. Ở trong mắt hòa thượng, Tô Bạch làm như thế, đơn giản là muốn một lời hứa hẹn giống như anh ta, điều này không phải là không được, thậm chí hòa thượng còn cảm thấy nếu như Tô Bạch có thể giống như chính mình, có được một cái chân của đứa trẻ sơ sinh kia, như vậy, Tô Bạch sẽ càng tận tâm tận lực, cùng mình bảo vệ cho hồ ly an toàn sinh nở, sau cùng chia của.
- Ha ha.
Lúc này, người phụ nữ lại cười, sau đó nhìn về phía Tô Bạch:
- Nhanh giết tôi đi.
Ở thời điểm này, hồ ly thể hiện ra sự nghị lực đặc thù, sợ, chung quy là sợ, chỉ cần có linh trí, đối với tử vong, đối với kết cục, cuối cùng vẫn có sự e sợ theo bản năng.
Thế nhưng, cô ta vẫn lựa chọn tranh phong, có bản lĩnh, anh đến giết tôi đi.
Hồ ly vốn dĩ là súc sinh, cho dù là súc sinh thông minh, nó vẫn là súc sinh.
Bồ Tùng Linh đã từng nói qua cầm thú gian xảo thì được bao năm, chỉ làm trò cười mà thôi! Huống chi còn hồ ly này phải đối mặt với một hòa thượng không biết sâu cạn như thế nào và một nhân vật có tâm tính ngoan lệ như Tô Bạch.
Tô Bạch mím môi, có chút ủy khuất, có chút run rẩy nhìn hồ ly:
- Đừng ép tôi, bảo bối, thật đó, đừng ép tôi.
- Tôi không có ép anh, không phải anh rất phách lối sao, không phải anh rất lợi hại à, có bản lĩnh anh giết tôi đi, nhanh lên, giết tôi!
Người phụ nữ điên cuồng gào thét, hiển nhiên hôm nay, tôn nghiêm của cô ta đã bị Tô Bạch vô tình chà đạp, khiến cho cô ta không kiểm soát được tâm trạng, dĩ nhiên nguyên nhân quan trọng nhất chính là, cô ta không tin Tô Bạch sẽ giết cô ta, cô ta có năng lực này.
Đứa nhỏ này vẫn phải dựa vào cô ta để sinh ra, hơn nữa hòa thượng và cô ta đã có minh ước, cô ta không tin người này dám giết mình, giết cô ta, mấy tên gia hỏa này cũng không lấy được gì.
Tô Bạch ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thất Luận đang chậm rãi đi tới.
Hòa thượng Thất Luận giống như cảm ứng được điều gì, anh ta dần dần đi tới.
- Hòa thượng, chớ hoảng sợ, không cần nhúc nhích.
Tô Bạch chỉ vào hòa thượng:
- Gần đây tôi có chút mệt mỏi, tinh thần mệt mỏi, cho nên đừng kích thích tôi, tôi thật sự sợ.
Cuối cùng ánh mắt hòa thượng cũng lóe lên thứ ánh sáng lạ, thậm chí còn có chút ngưng trọng.
- Hòa thượng, anh nói xem, tự mình giày vò nhiều như thế thì có ý nghĩa gì?
Không đợi hòa thượng trả lời, Tô Bạch liền tự trả lời:
- Thật đúng là không có ý nghĩa gì.
Sau khi nói xong, dao găm trong tay Tô Bạch trực tiếp đâm thẳng vào bụng hồ ly.
Hồ ly hoàn toàn khiếp sợ, thân hình hòa thượng lảo đảo một cái, bỗng nhiên anh ta quỳ trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ, hiển nhiên là bởi vì hòa thượng vi phạm lời thề, cho nên bị lời thề phản phệ (cắn trả).
Minh ước của song phương, mượn pháp lực truyền lời thề đến Thiên Đạo, trong thế giới chuyện xưa này, Thiên Đạo càng thêm nhạy bén, cho nên báo ứng tới càng nhanh hơn.
Tô Bạch tiếp tục giữ vững nụ cười, sau đó chậm rãi khuấy động trong bụng hồ ly, bởi vì thống khổ, sắc mặt của hồ ly vặn vẹo, nhưng ánh mắt cô ta vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Tô Bạch.
Làm sao có thể!
Chuyện này làm sao có thể!
Làm sao hắn lại dám làm như thế, sao hắn dám làm như thế!
- Nhiệm vụ chủ tuyến 1, tôi từ bỏ, bên mập mạp và Gia Thố còn không biết đã chết chưa, tôi lại phải ở đây đấu trí với anh, tôi cảm thấy thật phiền phức, hòa thượng, tôi biết anh rất thông minh, tôi biết, có lẽ tôi chính là một điều thừa trong kế hoạch của anh, cho nên, đối với sắp xếp của anh, tôi vẫn luôn không hài lòng, thật sự, tôi cảm giác tình cảnh của mình có chút lúng túng, một bên phải đối mặt với nguy hiểm, một bên lại không thể cam đoan được ngang hàng chỗ tốt, còn phải phí tâm tư ám toán anh để trả thù một chút, thật đúng là phiền.
- Còn có, hòa thượng, anh luôn có dáng vẻ thông tuệ, thế nhưng thật ra tôi vẫn luôn muốn nói cho anh biết, có đôi khi, thứ anh nhìn thấy, người anh nhìn thấy, thật ra không nhất định là chuẩn xác.
- Thật sự.
- Ví dụ như lần này, anh thật đúng là có mắt không tròng.
- Tôi không biết làm cách nào anh và cô ta đạt thành hiệp nghị, cũng không biết anh và cô ta dùng phương thức nào ước thúc đối phương hoàn thành hiệp nghị, có lẽ tôi không có bản lĩnh đó.
- Ừm, cứ thế đi, sau cùng, tôi cho anh một lời khuyên.
- Cho dù anh am hiểu xem tướng người, anh cũng không thể nhìn thấu…Một kẻ thần kinh.
Lúc này, hồ ly phát ra tiếng gầm giận dữ, hai tay cô ta giữ chặt lấy dao găm, thế nhưng Tô Bạch đã đạp một cước, hồ ly ngã xuống đất, trong bụng cô ta bắt đầu chảy ra rất nhiều thứ như ruột, thậm chí còn dần dần không thể duy trì hình dáng người, trên người cô ta bắt đầu xuất hiện bộ lông màu đen, hiển nhiên là sắp biến về bản thể.
- Hòa thượng, anh vi phạm lời thề.
Hồ ly phát ra những tiếng kêu rên, nguyền rủa hòa thượng, chính hòa thượng đưa người này đến, cũng chính hòa thượng trơ mắt nhìn người này đi đến trước mặt cô ta, cũng chính là hòa thượng thờ ơ với những thương tổn người này gây ra cho cô ta, hiện tại bụng cô ta bị đâm thủng, hòa thượng khó thoát tội.
Trên thực tế, hiện tại hai mắt hòa thượng đã chảy máu và nước mắt, dáng vẻ vô cùng thống khổ.
Tô Bạch liếm môi, dao găm trong tay hắn vẽ ra một vòng tròn.
Nhưng mà, đúng lúc này, từ trong bụng hồ ly, có một thứ bằng bàn tay đi ra.
Tô Bạch ngây người, là một đứa trẻ con, nhưng hẳn là đứa trẻ đã chết, dù sao cũng là sinh non.
Tô Bạch đã làm tốt chuẩn bị nhiệm vụ chủ tuyến 1 thất bại, mũi chân hắn đụng vào đứa trẻ sơ sinh kia, thật đúng là rất nhỏ, hơn nữa còn là hình dáng nhân loại, đáng tiếc.
Mặc dù chính hắn là đao phủ, thế nhưng trong lòng Tô Bạch vẫn mặc niệm một chút.
Chẳng qua, một phút sau, ánh mắt Tô Bạch mở to.
Đứa trẻ sơ sinh khắp người đầy máu me kia, thế mà vươn một tay ra, bắt lấy mũi giày của Tô Bạch.
Đứa nhỏ này, chưa chết.
Ba chuyện sói của Bồ Tùng Linh
I.
Có người đồ tể bán thịt về, trời đã xế chiều, một con sói theo sát, hít hít giỏ thịt chảy cả nước dãi. Cứ từng bước từng bước lẽo đẽo theo suốt mấy dặm, y sợ rút dao ra thì nó sẽ làm dữ, nhưng đã rảo chân chạy mà nó vẫn đuổi theo. Y không biết làm sao, nhưng nghĩ thầm con sói muốn ăn thịt, chẳng bằng cứ treo giỏ thịt lên cây rồi mai ra lấy. Bèn lấy móc sắt móc giỏ thịt nhón chân móc lên cành cây. Thấy y không còn mang giỏ thịt, sói bèn dừng lại, y vội đi tắt về nhà. Sáng sớm ra lấy thịt, thấy trên cây có một vật lớn lơ lửng giống hệt người chết treo, y sợ rón rén tới gần, nhìn thì ra là con sói đã chết. Ngẩng lên nhìn kỹ, thấy trong miệng nó còn ngậm thịt mà bị cái móc sắt móc vào hàm trên như cá mắc câu. Lúc ấy da sói đang có giá, y bán được hơn mười đồng vàng, gia cảnh trở nên dư dật. Đúng là chuyện bắt cá trên cây, câu được con sói kể cũng buồn cười.
II.
Một người đồ tể buổi chiều bán thịt về, trong giỏ không còn thịt mà chỉ có mớ xương thừa, trên đường gặp hai con sói cứ theo sát. Y sợ, ném lại một cục xương, một con dừng lại ăn còn con kia cứ bám theo. Lại ném thêm cục xương, con này dừng lại ăn thì con kia đã ăn xong, lại tới sát, cứ thế một hồi, mớ xương trong giỏ đã hết sạch mà hai con sói vẫn đuổi theo. Y sợ quá, lại lo hai con từ hai phía tấn công, thấy trên đồng có sân phơi lúa, trong sân có rơm cỏ chất thành đống, bèn chạy mau tới dựa lưng vào đó, rút dao ra, hai con sói không dám xông vào, cứ đứng gầm ghè nhìn. Giây lát một con sói bỏ đi, một con vẫn ngồi trước mặt y, hồi lâu thì nhắm mắt thiu thiu ngủ như là vô sự. Y vọt mau ra chém đầu nó, bồi thêm mấy nhát giết chết luôn. Đang định đi tiếp, vòng ra phía sau đống rơm cỏ thì con sói kia đang đào một cái hang định tấn công phía sau, đã lọt hết vào hang chỉ còn ló khúc đuôi. Y chém đứt chân nó, giết chết luôn. Lúc ấy mới hiểu rằng con sói phía trước vờ ngủ là để dụ địch, loài sói cũng giảo quyệt thật. Nhưng trong chớp mắt cả hai con đều bị giết, cầm thú gian giảo thì được bao lăm, chỉ làm trò cười mà thôi!
III.
Một người đồ tể đi đường lúc sẩm tối, bị sói đuổi, thấy bên đường có cái chòi của người cày ruộng dùng để nghỉ trưa, bèn chạy vào núp. Con sói thò chân qua vách lá quờ quờ, y vội chụp lấy giữ chặt, nhìn quanh không có vật gì để giết chết nó. Mò được con dao ngắn không đầy một tấc, bèn cắt hết lớp da dưới bàn chân con sói, rồi ra sức thổi theo như thổi heo quay. Lát sau thấy con sói không vùng vẫy cử động gì nữa, y mới cởi thắt lưng buộc chân nó vào vách rồi ra nhìn, thì con sói đã phình to như con bò, chân thẳng đuột ra không co lại được, miệng cứ há hốc, bèn vác nó về. Thật nếu không phải là người làm nghề đồ tể thì không sao nghĩ ra cách ấy được.
Ba chuyện trên đều là chuyện của đồ tể thì sự tàn nhẫn của kẻ đồ tể cũng đắc dụng trong việc giết sói vậy. (Ba truyện ngắn về sói của Bồ Tùng Linh, nguồn sưu tầm)