Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 147 - Chương 147 Con Người Thật

Chương 147

Con Người Thật


Tuy Tô Bạch có chút không dám tin, thế nhưng sự thật đúng là như thế, khi mũi chân của hắn đụng phải tiểu Lâm Chính Anh, hắn cảm nhận được tay của đứa trẻ sơ sinh đang cầm chân hắn, sức lực rất yếu nhưng thật sự có.


Đứa bé đang dùng lực.


Nó còn chưa có chết.


Giờ phút này, Tô Bạch cảm nhận được một loại cảm giác vô cùng hoang đường, đều đã như vậy, thế mà đứa trẻ này còn chưa có chết?


Nếu như không chết, Tô Bạch dịch mũi chân đi, sau đó đưa tay lên, đem đứa trẻ sơ sinh bằng lòng bàn tay, bế trong tay mình.


Bụng hồ ly đã bị Tô Bạch đào ra cái hang nhão nhoẹt, nhưng lúc này mắt hồ ly vẫn đang nhìn chằm chằm vào tay Tô Bạch, trên đó còn có con của cô ta, chính là đứa trẻ vừa sinh ra, cô ta đã có dự định ăn nó.


Cái này có thể coi như sinh non, có thương tổn lớn cho cả mẹ cả con, đối với hồ ly mà nói, chuyện này khiến cho công hiệu của món ăn này giảm đi nhiều.


Dĩ nhiên, hiện tại món ăn này đang nằm trong tay Tô Bạch.


Tô Bạch nhìn thoáng qua đứa trẻ sơ sinh, trong nháy mắt, trong đầu hắn suất hiện suy nghĩ muốn ăn nó, dù sao hắn có thể đại khái đoán ra được, trước đó hồ ly tinh nói muốn cho hòa thượng một chân, tuyệt đối không phải là chân gà, có lẽ là chân của đứa bé. Đứa nhỏ này, hẳn là một thứ tốt, có chút giống với Đường Tăng trong “Tây Du Ký”, tuy nói ăn một miếng thịt của nó không thể trường sinh bất lão, nhưng công hiệu tuyệt đối sẽ không kém, nếu không hòa thượng sẽ không dám phá giới luật, dám ở trong thế giới chuyện xưa này ăn qua thịt người.


Chỉ là đối với người ngay cả cương thi cũng hạ miệng được như Tô Bạch, hắn lại có chút do dự với đứa bé này, Tô Bạch bế đứa bé, xoay người chuẩn bị rời đi.


- Cậu cứ thế mà đi, thích hợp không?


Hai tay hòa thượng chống lên đất, anh ta đang quỳ trên mặt đất, máu và nước mắt không ngừng chảy ra, thân thể hòa thượng còn đang run rẩy, điều này chứng minh anh ta đang phải chịu đựng một thống khổ lớn.


- Các người có minh ước đúng không, hơn nữa hình như hiệu quả lời thề này đến rất đột ngột, hòa thượng, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh chật vật như thế.


Tô Bạch đưa lưng về phía hòa thượng, nói:


- Trước đó cho dù thế nào, tôi đều cảm thấy anh là cao tăng rất phong lưu.


- A di đà phật.


Hòa thượng niệm một tiếng phật, bắt đầu chậm rãi đứng lên, rất gian nan, nhưng hòa thượng vẫn đứng lên, bàn về nghị lực, Tô Bạch cảm thấy mặc cảm với hòa thượng.


- Tôi muốn đi, đứa nhỏ trên tay tôi, nếu như hòa thượng anh cản tôi, cùng lắm thì tôi không cần nhiệm vụ chủ tuyến 1, giết chết đứa nhỏ này đi, bây giờ còn chưa tới thời gian sinh nở, cũng không tới ngày mà nhiệm vụ chủ tuyến 1 quy định bảo vệ.


- Hiện tại tôi giết nó, liệu anh có bị lời thề cắn trả, chết đi không?


Hòa thượng không lên tiếng, chỉ đứng thẳng nhìn Tô Bạch.


Tô Bạch lắc đầu:


- Thì ra ước định của các người thật sự vào ngày hôm đó, mà không phải lúc đứa nhỏ này sinh ra mới thôi, vậy thì tạm biệt.


Khi nhìn thấy Tô Bạch mang theo đứa nhỏ trực tiếp nhảy ra tường rời đi, hồ ly nghiêng đầu nhìn hòa thượng đang đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, mắng to.


- Anh chết ở đó à, sao không đi ngăn anh ta lại!


- Vừa rồi cậu ta không có ăn đứa nhỏ ngay, chứng minh cậu ta sẽ không thương tổn đứa bé kia, cậu ta sẽ bảo vệ nó.


- Dựa vào đâu mà anh khẳng định như thế?


- Bởi vì cậu ta là một kẻ tâm thần.


Hòa thượng nói như thế, một người bị bệnh thần kinh, bạn không thể dùng lý tính suy nghĩ về người đó. Lúc trước hòa thượng vẫn luôn không nhìn thấy một mặt bị Tô Bạch giấu sâu trong lòng.


Trên thực tế, đây cũng không phải Tô Bạch che giấu tốt mà chính là chính bản thân Tô Bạch cũng quên đi dáng vẻ này của chính mình.


……..


Tô Bạch không có rời khỏi huyện thành mà chính là tìm một căn nhà dân trống đi vào, có lẽ chủ nhân của ngôi nhà đã đi, chum nước trong nhà vẫn còn nước, chỉ là trong thùng gạo không có gạo, hiển nhiên cũng đã sớm làm xong chuẩn bị ngộ nhỡ trong nhà có trộm.


Tô Bạch không đói, hắn nằm trên giường, đứa nhỏ kia được hắn đặt ở cuối giường, cứ như thế, Tô Bạch nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.


Một giấc ngủ đến tận hừng đông, không có chuyện gì xảy ra, Tô Bạch không cho rằng khoảng cách giữa mình và hòa thượng gần như thế, hòa thượng sẽ không tìm thấy hắn, chỉ là chưa lựa chọn đối diện mà thôi, đứa nhỏ ở bên cạnh hắn, xem như hắn đang nắm giữ sinh mệnh của hòa thượng, nếu như hòa thượng tìm tới cửa, hắn trực tiếp bóp chết đứa nhỏ, như vậy hòa thượng thật đúng là đi đời nhà ma.


Chẳng qua đứa nhỏ này vừa ra đời, bị đặt ở trên giường lạnh lẽo, không được quan tâm, lúc này đây, đứa trẻ sơ sinh đã không còn nhúc nhích.


Chết rồi, hòa thượng….ha ha, thật xin lỗi hòa thượng.


Tô Bạch dựa người vào giường nhìn đứa trẻ sơ sinh không nhúc nhích, trong lòng hắn rất bình tĩnh, tối hôm qua, không biết vì sao hắn lại làm như thế, liều lĩnh lật ngược bàn, điều này không phù hợp với suy nghĩ nhất quán của hắn, hoặc là không phù hợp với phương thức ứng đối mọi chuyện khi tiến vào thế giới chuyện xưa của hắn, trước đó chính hắn vẫn luôn nơm nớp lo sợ, rất chú ý, thận trọng, bất kỳ chuyện gì hắn đều phân tích lợi và hại, nhưng tối hôm qua, hắn lại điên cuồng một lần.


Tô Bạch đưa tay ra đặt lên trán, thật ra trong lòng hắn rõ ràng, chính mình tối hôm qua, đó mới thật sự là chính hắn, là một Tô Bạch chân thật nhất, cộng thêm trên người hắn có huyết thống Vampire và cương thi, hai loại huyết thống ngoan độc này đều ở trên người hắn, đủ loại sự việc, cộng thêm trước đó tâm lý của hắn vốn bị kích thích, loại tư duy biến thái xuất hiện.


Đó mới là con người thật của hắn, một Tô Bạch thuần túy nhất.


Lúc đầu, Tô Bạch cho rằng bệnh tâm thần của mình sẽ bởi vì chuyện hắn đi vào thế giới chuyện xưa mà bị chính hắn coi nhẹ, bởi vì trong thế giới chuyện xưa, hắn thường xuyên giết người, hơn nữa còn là giết người không chớp mắt, trước kia hắn nhất định phải dựa vào giết người mới có thể làm giảm áp lực về bệnh lý, hiện tại cũng không có chuyện gì.


Chỉ là Tô Bạch vẫn sai, sai đến mức rất thái quá, loại tâm lý kia, loại tính cách kia, thật ra nó giống như giòi ở trong xương, vẫn luôn ở trong người hắn, đi theo hắn như hình với bóng, mà bây giờ nó đang có xu thế lan ra.


Quan trọng nhất chính là…Hắn không ghét loại cảm giác này, cũng không quan tâm, không để ý đến cảm giác trói buộc, Tô Bạch không bài xích, thậm chí là…Thích.


Cái này mới chính là hắn.


Trong đầu Tô Bạch xuất hiện một con Vampire đứng ở núi thây biển máu, khóe miệng chảy ra dòng màu đỏ, hắn cũng nhìn thấy một con cương thi đang gào thét bên đống xác chết.


Tô Bạch đấm mạnh một quyền lên tường, phát ra một tiếng vang nhỏ.


Thân thể đứa trẻ sơ sinh bỗng nhiên run lên, sau đó nó đưa tay ra dụi mắt, nhìn về phía Tô Bạch, lập tức nhếch môi.


- A a y y…


Đứa trẻ sơ sinh giang tay ra, giống như muốn được ôm.


- Ha ha.


Tô Bạch bị tiểu gia hỏa này chọc cười, hôm qua không chết coi như xong, đêm qua bị hắn không quan tâm, ném trên giường cả đêm, thế mà bây giờ còn chưa có chết, sinh mệnh này thật đúng là ngoan cường, tên gia hỏa này đâu cần bảo vệ, trực tiếp tìm một sơn cốc không ai lui tới, ném nó xuống là được, chính mình không thấy, địch nhân không thấy, rất an toàn.


Chương 147

Bình Luận (0)
Comment