Chương 148
Thật Đúng Là Châm Chọc
Tô Bạch từ trên giường đi xuống, đưa tay ôm lấy đứa bé, thế nhưng động tác đến một nửa lại dừng lại.
Đứa trẻ sơ sinh đang chuẩn bị được Tô Bạch bế, thế nhưng Tô Bạch ngừng lại khiến trọng tâm nó lảo đảo, ngã ở trên giường, trong lòng tràn đầy nghi hoặc và không hiểu.
Dáng vẻ bảo bảo rất ủy khuất.
Tô Bạch dùng ngón tay kẹp lấy cánh tay đứa nhỏ, nhấc nó lên, tư thế này khiến cho đứa trẻ sơ sinh không thoải mái, nó muốn kéo áo Tô Bạch nhưng tay nhỏ không đủ dài.
Đi đến bên chum nước, Tô Bạch đá nắp ra, trực tiếp vứt đứa nhỏ vào trong chum.
Tối hôm qua đứa nhỏ trực tiếp từ bụng mẹ đi ra, trên người nó còn có máu tươi.
Tô Bạch ngại bẩn, tắm rửa cho nó trước.
Dĩ nhiên, sau khi ném nó vào, Tô Bạch cũng không qua tắm cho nó mà là đi đến miệng giếng trong sân, múc một thùng nước rửa mặt.
Khoảng 5 phút sau, Tô Bạch đi về.
Đứa bé đang nổi trên chum nước, hai bắp chân nhỏ đang không ngừng đạp lên mặt nước, để nó ở trong chum, đi một lúc, chính nó chơi đến quên cả trời đất.
Tô Bạch tìm được một bộ quần áo trong căn nhà này, hắn xé ra, đi đến chỗ chum nước, bế đứa bé, dùng vải bọc lại, sau đó đi ra ngoài.
Lúc này đã là buổi sáng, Tô Bạch đi vào một quán mỳ, đối với hắn mà nói, máu tươi là một nhu yếu phẩm cần thiết, thế nhưng điều này không có nghĩa là hắn không cần ăn cơm, Tô Bạch còn xa mới đạt đến cảnh giới tích cốc.
Hắn gọi hai bát mỳ cay và hai trứng chần nước sôi, Tô Bạch ngồi ở một góc.
Hắn đặt đứa trẻ sơ sinh lên ghế, đứa bé mút ngón tay cái của mình, sau đó nhìn Tô Bạch, thấy Tô Bạch cũng nhìn về phía mình, lúc này đứa trẻ sơ sinh nhếch môi cười, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh, nhưng không biết nó đang nói gì.
Hai bát mỳ và hai quả trứng trần nước sôi được mang đến, Tô Bạch ăn mì trước, không có để ý đến đứa bé, chờ đến khi ăn xong hai bát mỳ, Tô Bạch mới nhìn rõ ánh mắt đứa bé nhìn hắn đã ngập nước, khóe miệng còn có nước miếng chảy ra.
Tô Bạch gắp một quả trứng chần nước sôi lắc lư trước mặt đứa bé, đứa bé sơ sinh lập tức vươn hai tay ra cầm lấy, sau đó dùng cái miệng nhỏ nhắn của mình, ăn từng chút một. Đứa trẻ sơ sinh vừa ra đời có thể tự mình dùng tay ăn trứng chần nước sôi, thật đúng là kỳ ba, Tô Bạch dĩ nhiên biết đứa bé sơ sinh này nhất định không tầm thường, nếu không hòa thượng và hồ ly sẽ không muốn ăn nó.
Ăn sáng xong, Tô Bạch đi thanh toán, Tô Bạch bỗng nhiên không biết mình nên đi nơi nào, nhân vật cần bảo vệ của nhiệm vụ chủ tuyến 1 đang ở ngay bên cạnh hắn, trên mặt còn lưu lại vết dầu mỡ, thỉnh thoảng mút ngón tay.
- Lâm đại sư về rồi!
- Lâm đại sư về rồi!
Có người khua chiêng gõ trống kêu lên, lập tức có rất nhiều hàng xóm láng giềng tụ tập lại bên đường, reo hò Lâm Chấn Anh trở về.
Thôn làng trên núi bị cương thi tập kích, chuyện này ít nhiều cũng truyền đến trong huyện thành, khiến cho dân chúng nơi này bàng hoàng, bọn họ đều hy vọng Lâm Chấn Anh có thể giúp bọn họ diệt trừ cương thi.
Tô Bạch đứng ở một vị trí không đáng chú ý, cách đám người, hắn nhìn thấy Lâm Chấn Anh ngồi trên xe bò, tóc tai ông ta rối bời, áo đạo bào rách nát, ánh mắt đờ đẫn.
Gia Thố ngồi bên cạnh Lâm Chính Anh, một cánh tay đã không thấy, trên mặt còn có một vết sẹo đáng sợ.
Mập mạp nằm trên xe bò, dáng vẻ dọa người, là một cương thi, Tô Bạch biết, so với lần trước, lần này thương thế của mập mạp nghiêm trọng hơn, thi độc công tâm.
Đứa bé giống như cũng theo đám người tham gia náo nhiệt, không ngừng theo đám người xung quanh vỗ tay nhỏ, la hét ầm ĩ.
Tô Bạch nhìn đứa trẻ sơ sinh trong ngực, lại nhìn những người trên xe bò.
Bỗng nhiên hắn có cảm giác, cảnh tượng này thật đúng là châm chọc.
Tô Bạch không có đi đến nghĩa địa, không phải vì chuyện hắn giết A Lượng, bởi vì Tô Bạch hiểu rõ, chuyện hắn giết A Lượng, trừ khi hòa thượng bỗng nhiên nổi hứng đâm chọc, nếu không đám người Lâm Chấn Anh sẽ không biết, chính hắn bỗng nhiên tái phát bệnh tâm thần, loại người như hòa thượng, ngược lại không đến mức tính cách thất thường.
Quan trọng nhất chính là, trước đó lâm thời là một thành viên trong đoàn đội, cuối cùng vào thời khắc mấu chốt, hắn lại lui ra, không tiến vào, cũng không đi tiếp ứng. Tuy nói thật ra cho dù hắn đi cứu hay đi thông báo, có lẽ kết quả cũng không thay đổi được gì, thậm chí căn bản không kịp.
Thế nhưng dù sao mọi chuyện đã xảy ra, mập mạp và Gia Thố không có chết, điều này ngược lại khiến Tô Bạch cảm thấy phiền phức, nếu như hai người bọn họ thật sự chết rồi, thế giới chuyện xưa này chỉ còn lại chính hắn và hòa thượng, cho dù còn mấy con cá lọt lưới khác, càng dễ dàng hơn.
Tô Bạch thuê một phòng trong khách điếm, cách nhiệm vụ chủ tuyến 1 kết thúc còn một thời gian, Tô Bạch cảm thấy nếu cứ thế bình tĩnh trôi qua, kết thúc nhiệm vụ chủ tuyến 1, sau đó đi làm nhiệm vụ chủ tuyến 2, đây cũng là một kết quả không tồi, so với mập mạp và Gia Thố, thậm chí là hòa thượng, trạng thái bây giờ của hắn được khôi phục tốt nhất.
Khi vừa đi vào thế giới chuyện xưa không bao lâu, ba người bọn họ tạo thành một đoàn đội, quan hệ không tồi, thế nhưng một khi đụng vào chuyện liên quan đến lợi ích, lập tức sẽ đứng về bên lợi ích tốt nhất cho mình, đoàn đội cũng lập tức tản ra, điều này cũng không khiến Tô Bạch kinh ngạc, bởi vì đây vốn dĩ là chuyện đương nhiên.
Đứa trẻ sơ sinh được Tô Bạch đặt ở dưới đất tự mình bò, Tô Bạch quả thật không có dáng vẻ của người cha tốt, hắn giống như ông chủ chỉ tay năm ngón, dĩ nhiên, đứa nhỏ này cũng không phải của Tô Bạch, chẳng qua đứa nhỏ này cũng không cần Tô Bạch lo lắng, sinh mệnh nó rất ngoan cường, tùy tiện vứt dưới đất cũng không có vấn đề gì, nếu như buổi tối kia Tô Bạch bỗng nhiên phát bệnh tâm thần, tên gia hỏa này còn chưa có sinh ra.
Chỉ là đứa nhỏ này rất thích Tô Bạch, nhiều lần leo lên giường hắn, giang hai tay ra, híp mắt nhìn Tô Bạch, bày ra dáng vẻ bảo bảo muốn ôm. Cuối cùng đều bị Tô Bạch một chân đạp xuống giường, nhìn qua có vẻ là da mỏng thịt mềm, nhưng gia hỏa này chính là da dày thịt béo, không biết đau, cũng không có việc gì, chỉ là cách một thời gian lại đi lên giường, muốn được ôm, sau đó tiếp tục bị Tô Bạch đạp xuống dưới, đối với đứa bé này, đây giống như là một trò chơi, thật đúng là làm không biết mệt.
Vào ban đêm, Tô Bạch gọi chút rượu thịt, đặt đứa nhỏ lên bàn, ném cho nó một chiếc đùi gà.
Đứa trẻ sơ sinh tự mình đặt đùi gà lên bàn, sau đó ghé vào đùi gà, bắt đầu gặm, lấy thân thể của một đứa trẻ sơ sinh vừa ra đời mấy ngày, để nó ngồi thẳng người ăn đùi gà, hiển nhiên là có chút không thực tế, đứa trẻ nằm sấp để ăn, cái mông nhỏ trắng nõn đập thẳng vào mặt Tô Bạch.
Tô Bạch uống một ngụm rượu, đánh một cái vào mông nhỏ, đứa trẻ sơ sinh không khóc không nháo, cười ha hả, đổi một tư thế khác, tiếp tục nằm sấp xuống, ăn đùi gà.
Nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn, đầy dầu mỡ của tiểu gia hỏa, Tô Bạch bỗng nhiên cảm thấy sâu trong lòng hắn có một thứ gì đó xuất hiện, trong đầu của hắn xuất hiện hình ảnh sau khi cha mẹ mình qua đời, một mình hắn ngồi trên bàn cơm, cả một bàn đầy thức ăn, một mình ngồi ăn.
Tô Bạch nhắm mắt lại, ép buộc chính mình đè xuống loại cảm xúc kia, hắn không muốn tâm trạng của mình bị loại chuyện này ảnh hưởng, nơi này là thế giới chuyện xưa, cho dù bây giờ nhìn giống như sóng êm biển lặng, nhưng tuyệt đối không thật sự thuận buồm xuôi gió.