Chương 149
Cậu Là Đồ Ngốc À
Lúc Tô Bạch mở mắt ra, hắn nhìn thấy tiểu gia hỏa bò tới trước mặt hắn, đem đùi gà mà mình đã gặm một nửa, đẩy đến trước mặt Tô Bạch, một đôi mắt long lanh như nước nhìn Tô Bạch, hiển nhiên, nó không biết nói chuyện, thế nhưng nó có thể lấy tấm lòng trẻ thơ (Xích tử chi tâm) để cảm nhận sự thay đổi cảm xúc của Tô Bạch.
(Tâm tính có sẵn trong mỗi người ban đầu, nó hồn nhiên, vô tư vô dục, lương thiện như tâm hồn của đứa trẻ con mới sinh ra, nên trong đạo giáo thường so sánh cái thiện lương của con người như là tâm của đứa trẻ sơ sinh, gọi là “Xích tử chi tâm”.)
Tô Bạch nhìn thoáng qua chiếc đùi gà đã bị gặm một nửa, hắn khẽ gật đầu, cầm lên ăn một miếng.
Lúc này tiểu gia hỏa mới bắt đầu vui vẻ, sau đó đi đến chỗ chén rượu của Tô Bạch, lè lưỡi liếm một chút, sau đó bắt đầu lăn lộn trên bàn, hoa chân múa tay, hiển nhiên là bị rượu làm cho cay.
- Ha ha.
Tô Bạch bỗng nhiên cảm giác được tiểu gia hỏa này thật thú vị.
Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa.
Tô Bạch biết sẽ có người tới, cũng đoán được người tới là ai, cho nên mới để cho ông chủ sớm chuẩn bị rượu thịt.
- Vào đi.
Tô Bạch rót một chén rượu ở phía đối diện.
Gia Thố đóng cửa lại, đi tới chỗ Tô Bạch, ngồi xuống đối diện hắn, anh ta cũng không khách khí, trực tiếp cầm chén lên, một hơi uống sạch.
Sau đó, Gia Thố lắc đầu nhìn Tô Bạch:
- Nếu như cậu muốn giải thích về chuyện kia, tôi không muốn nghe.
Gia Thố nói đến chuyện kia, dĩ nhiên là chuyện vào trong hang động.
- Tôi không nghĩ đến việc giải thích chuyện đó.
Gia Thố rất thẳng thắn, Tô Bạch dĩ nhiên cũng thế:
- Trên thực tế, tôi không cho rằng lại chuyện này, tôi cần thiết phải giải thích.
Đúng thế, loại chuyện thính giả đâm một dao sau lưng nhau còn ít sao?
Cần phải giải thích?
Tất cả mọi người đều là thính giả, không phải là người thực tập, thật ra không cần thiết phải xoắn xuýt loại vấn đề này, giống như hai nhánh quân đội tác chiến, chẳng lẽ nhất định phải chờ cho đến khi song phương đều đem hết pháo binh, bộ binh, thành lập xong không quân mới hẹn nhau ra khai chiến ư?
- Vậy hôm nay, cậu có ý gì?
Một tay Gia Thố đặt lên bàn, không động đến đồ ăn, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ở góc độ nào đó, Gia Thố rất giống hòa thượng, đó chính là sự trầm ổn, trầm ổn đến đáng sợ, cho dù lúc nào, dường như anh ta đều không có cảm xúc thất thường, anh ta luôn tuân thủ nghiêm ngặt phong cách của chính mình, duy trì phong cách của chính mình, không động tâm vì những nhân tố bên ngoài.
- Mập mạp vẫn khỏe chứ?
Tô Bạch hỏi.
- Có lẽ anh ta có thể kéo dài đến khi thế giới chuyện xưa lần này kết thúc đã là không tồi.
Gia Thố nhìn Tô Bạch, trả lời hắn.
- Ừm, cậu thì sao?
- Tôi có dáng vẻ gì, cậu không nhìn thấy sao?
Gia Thố bị mất một cánh tay, bên phải trống rỗng, ống tay áo còn đung đưa.
Tô Bạch khẽ gật đầu:
- Hôm nay tôi chỉ muốn mời cậu uống chén rượu, còn lại không có gì khác.
- Rượu tôi đã uống.
Từ đầu đến cuối, Gia Thố đều nhìn Tô Bạch.
- Vậy cậu có thể đi.
Tô Bạch rất trực tiếp.
Gia Thố cười cười, đứng lên, chỉ vào đứa bé sơ sinh trên mặt bàn.
- Đứa bé này là ai? Mấy ngày không gặp, cậu mới thu nhận trong thế giới chuyện xưa à?
- Nó là một trò đùa.
Tô Bạch nói, trò đùa này, dĩ nhiên không chỉ riêng đứa trẻ sơ sinh mà còn bao gồm cả Gia Thố, mập mạp và những thính giả không liên quan đến, một người liều mạng đến mức thi độc công tâm, một người mất đi cánh tay, đây không phải là trò đùa thì là gì?
- Ừm, trò đùa.
Gia Thố xoay người, đi ra khỏi phòng, anh ta đến rất dứt khoát, đi cũng rất dứt khoát.
Tô Bạch nhìn thoáng qua tiểu gia hỏa đang ngoan ngoãn nằm trên mặt bàn, đứa bé này e sợ hơi thở trên người Gia Thố, cho nên sau khi Gia Thố đi vào, nó hết sức yên tĩnh, chẳng qua Tô Bạch có chút không nghĩ ra, không phải hơi thở trên người hắn càng đáng sợ hơn ư? Làm sao gia hỏa này lại không có chút nào sợ hắn, chẳng lẽ là bởi vì hắn là “bác sĩ” đỡ đẻ cho nó?
Mở cửa sổ ra, căn phòng của Tô Bạch đối diện với một con sông nhỏ, đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy Gia Thố đi về nghĩa địa, phong cảnh nơi này không tồi, không giống như trong thế giới hiện thực, khắp nơi đều là nhà cao tầng san sát nhau, muốn tìm một cây cầu nhỏ yên tĩnh là một chuyện rất khó.
Gia Thố dường như không biết Tô Bạch đang nhìn mình, anh ta vẫn bước đi như cũ, ống tay áo trống rỗng bị anh ta nắm trong tay, hiển nhiên chuyện này vẫn có ảnh hưởng đến anh ta, nó chẳng khác nào một loại trào phúng với Gia Thố.
Tiểu gia hỏa tự mình nhảy xuống khỏi bàn, sau đó bò đến bên chân Tô Bạch, Tô Bạch ngồi xổm xuống, đưa tay ra bế đứa nhỏ, đặt nó lên bệ cửa sổ, tiểu gia hỏa hưng phấn đến điên rồi, càng không ngừng lắc lư.
Đứa bé vừa mới đi đến thế giới này được mấy ngày, đối với thế giới này, sự tồn tại của nó cũng rất thần kỳ, nếu như tối hôm đó Tô Bạch không phát điên, có lẽ vận mệnh của nó chính là vừa ra đời đã bị người ta chia nhau ăn.
Lúc này, hắn nhìn về phía trước, không thấy bóng dáng Gia Thố đâu nữa, có lẽ là đi rồi.
Một con bươm bướm bay đến bên cửa sổ, đậu lên cái đầu trọc không có mấy sợi tóc của tiểu gia hỏa, ánh mắt tiểu gia hỏa nhìn theo, giống như sợ dọa bươm bướm bay đi mất, nó không dám động.
Tô Bạch đưa tay ra bắt được bươm bướm, sau đó đặt ở trước mặt đứa bé.
Tiểu gia hỏa rất hưng phấn, nhìn bươm bướm, nó cảm thấy đây là thứ rất đẹp.
Ai biết được, lúc tiểu gia hỏa vừa đến gần bươm bướm, Tô Bạch liền buông lỏng tay ra, khôi phục tự do cho bươm bướm bay đi, thân thể tiểu gia hỏa nghiêng về phía trước muốn bắt được bươm bướm, kết quả trọng tâm mất cân bằng, từ trên bệ cửa sổ rơi xuống, ánh mắt nó nhìn chằm chằm vào Tô Bạch, lại phát hiện Tô Bạch không đưa tay ra kéo nó, trong mắt lộ ra nước mắt ủy khuất.
Ngay sau đó “bịch” một tiếng, tiểu gia hỏa rơi xuống sông.
Tô Bạch xoay người, đưa lưng về phía cửa sổ.
“Ầm!”
Trong nháy mắt, cửa phòng sụp đổ, bụi đất bay mù mịt, bóng dáng Gia Thố xuất hiện.
Tô Bạch phủi tay, thản nhiên nhìn Gia Thố quay lại.
- Cho tôi đứa bé kia.
Ánh mắt Gia Thố phát sáng, xuất hiện màu đỏ thẫm, hơn nữa sắc thái này vẫn luôn ở trong trạng thái biến hóa.
Lúc này đây, Gia Thố rất đáng sợ, anh ta đã nhập ma.
Tô Bạch nhún vai, giống như nghe không hiểu.
- Tôi có thể lý giải hòa thượng cố ý hố chúng ta.
- Tôi có thể lý giải cậu không chào mà đi.
- Thế nhưng tôi không hiểu được, cậu mang theo vật nhỏ kia bên người lại không làm gì.
- Nếu như cậu sớm ăn nó, tôi cũng có thể lý giải, cũng sẽ không nói gì, cũng sẽ không quay lại, đây là bản lĩnh riêng của cá nhân, cậu ăn nó, đó là năng lực của cậu, tôi không một câu oán hận.
- Thế nhưng,
- Cậu không ăn nó…
- Vậy thì sao?
Tô Bạch hỏi.
Đồng tử màu đỏ của Gia Thố bỗng nhiên co rụt lại, rất nghiêm túc trả lời.
- Vậy thì tôi ăn.
Tô Bạch cười, không nói chuyện.
- Nơi này là thế giới chuyện xưa, tất cả mọi thứ tồn tại ở đây, chính là vì để cho chúng ta chết hoặc là để cho chúng ta càng thêm cường đại, rốt cuộc trong đầu cậu nghĩ gì?
Khí thế của Gia Thố đang không ngừng đi lên, áp bách Tô Bạch.
Tô Bạch chỉ vào mặt mình rồi nói:
- Hòa thượng có nói cho cậu biết, tôi giống ai không?
- Bệnh tâm thần.
Gia Thố chủ động đi về phía Tô Bạch, bầu không khí căng thẳng.
Tô Bạch khẽ gật đầu.
- Vậy thì được rồi. Tôi là bệnh nhân tâm thần, cậu thế mà còn hỏi tôi vì sao.
- Có phải cậu là đồ ngốc không?