Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 150 - Chương 150 Ai Thắng

Chương 150

Ai Thắng


Hòa thượng ngồi ở cạnh giường, trong tay cầm một bát nhỏ, trong bát đựng cháo gạo, lúc này hòa thượng đang cầm thìa đút cho mập mạp, mập mạp dựa vào cạnh giường, có vẻ hơi mất hứng.


- Gia Thố qua tìm cậu ta rồi?


Mập mạp nuốt một miếng cháo, hỏi.


- Không phải anh đều biết rồi sao?


Hòa thượng đặt bát xuống giường, tự rót cho mình một cốc nước.


Sở dĩ mập mạp biến thành cái dạng này, thật ra là do hòa thượng ở sau đâm anh ta, điểm này, anh ta biết, hơn nữa hòa thượng còn chủ động nói ra, thế nhưng giống như Gia Thố, đối với loại chuyện này, thật ra bọn họ không quá để ý, dù sao loại chuyện này ở giữa thính giả trong thế giới chuyện xưa là quá mức bình thường.


Người nào muốn lấy được nhiều chỗ tốt, cần phải dựa vào cổ tay có lợi hại hay không, những chuyện khác không đáng kể.


- Anh nói xem, cậu ta sao thế, bỗng nhiên lại giữ đứa bé kia lại, không ăn nó.


Mập mạp dịch lưng về sau, tìm một tư thế thoải mái hơn:


- Thật ra, người cảm thấy không công bằng nhất là anh mới đúng, anh ở bên hồ ly lâu như thế, hầu hạ cô ta, bị cô ta giày vò, còn hạ tâm tư lừa mấy người chúng tôi vào trong hang động, kết quả thứ anh muốn, anh cũng không lấy được, thậm chí dựa vào phần cống hiến, ha ha, người khiến đứa bé kia ra đời sớm, đồng thời vẫn luôn bên cạnh nó, thế nhưng lại là Tô Bạch.


- Cho dù Tô Bạch không ăn đứa nhỏ kia, chỉ cần làm xong nhiệm vụ chủ tuyến 1, độ cống hiến của cậu ta tuyệt đối là cao nhất, thậm chí có khả năng chiếm lấy 9 phần. Tôi biết hòa thượng anh cũng không quan tâm đến điểm cốt truyện, thế nhưng ăn đứa bé kia, hẳn là có chỗ tốt, nếu không phải thế, một hòa thượng Trung Nguyên như anh, làm sao lại động tâm. Chẳng qua hiện tại đã là lấy giỏ trúc múc nước, công dã tràng rồi.


- Giống như các người biết, bần tăng hố các người, trong lòng các người chính là hận đến nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng không đến mực hiện tại liền trở mặt thành thù, bởi vì hiện tại nhiệm vụ chủ tuyến 1 còn chưa có kết thúc, nhiệm vụ chủ tuyến 2 là gì, mọi người đều không biết, cho nên thật ra trong lòng bần tăng cũng không nghĩ nhiều, đều là bản lĩnh của cổ tay, người nào có thể ăn nhiều, đó là bản lĩnh của họ.


- Hòa thượng, anh đúng là người khẩu thị tâm phi.


Mập mạp lầm bầm một câu, sau đó anh ta bỗng nhiên cười nói.


- Hòa thượng, anh nói xem, có phải A Bạch lên cơn không, bỗng nhiên lại có lòng từ bi hơn cả hòa thượng, cho nên đem đứa bé kia bên người mà không có ăn, hay là cậu ta muốn chờ đứa nhỏ kia lớn hơn một chút, nhiều thịt hơn rồi ăn?


Hòa thượng lắc đầu:


- Vốn dĩ đứa bé này sinh non, linh khí chỉ có 8 phần, thời gian càng dài, linh khí càng tản đi, bị thân thể đứa nhỏ kia hấp thu càng nhiều, đến lúc đó ăn nó càng không có hiệu quả, trước kia bần tăng không cảm thấy gì, hiện tại bần tăng cảm thấy, có lẽ thật sự là do bệnh tâm thần phát tác.


- Ở trong thế giới chuyện xưa, bỗng nhiên không làm việc theo quan hệ lợi và hại, quả thật khiến cho người ta rất khó lý giải.


Mập mạp nhìn thoáng qua cốc nước trong tay mập mạp:


- Hòa thượng, anh rót cho tôi cốc nước.


- Anh vừa mới ăn cơm lại uống nước, không tốt cho tiêu hóa.


Hòa thượng nghiêm túc nói.


- Má nó, tôi còn trẻ như thế, không sao, không có già đến mức cần dưỡng sinh, ha ha, có thể sống đến già hay không, còn không biết được.


- A di đà phật, người tốt sống không lâu.


Một câu hai ý nghĩa.


- Được rồi, vậy tôi hít gió vậy, đúng rồi, hòa thượng, anh nói xem, A Bạch và Gia Thố, ai có thể thắng.


- Gần đây A Bạch có chút quái dị, nhưng tuy Gia Thố bị thương, lại bị mất một cánh tay, tôi vẫn cảm thấy phần thắng của Gia Thố lớn hơn một chút, cao tăng Mật tông quá thần bí, hơn nữa còn có nhiều tư nguyên như thế, còn có đạo cụ đổi từ cửa hàng trên wechat.


- Anh ta và anh là cùng một loại người, khiến cho người ta khó lòng nhìn thấu, bên cạnh các người chính là một bảo tàng, so với loại người lẻ loi như tôi thì hạnh phúc hơn nhiều.


- Bần tăng cũng cho rằng Gia Thố đối đầu với Tô Bạch, vấn đề không phải là rất lớn, thế nhưng…


- Thế nhưng cái gì?


- Người bị bệnh tâm thần, không thể dùng lý lẽ bình thường để cân nhắc.


Hòa thượng thở dài một hơi:


- Nếu như Tô Bạch thật sự không tiếc sinh mạng của mình, không tiết để cho hai bên tổn hại, thậm chí là để kết cục một chết một bị thương, anh cho rằng, Gia Thố sẽ thật sự đánh cược với cậu ta sao?


- Không thể nào, không cần thiết phải chơi lớn như thế chứ?


Mập mạp nói thầm.


- Không gì là không thể, hiện tại không thể dùng quan hệ lợi hại để phân tích cậu ta, đây là lời lúc trước anh nói, bần tăng cảm thấy, nếu như hiện tại đứa bé kia còn sống, Tô Bạch không ăn nó, như vậy cậu ta liền không có đạo lý gì để thính giả khác qua ăn nó, một khi cậu ta hoàn toàn phát điên, Gia Thố và cậu ta, đến cùng hươu chết vào tay ai, thật đúng là khó nói.


- Đây chính là chỗ đáng sợ của người lỗ mãng, liều mạng, đúng không?


- Không sai.


Hòa thượng đứng dậy, nhìn thoáng qua mập mạp:


- Hiện tại không thể giải được thi độc trên người anh.


- Tôi biết, trong khoảng thời gian còn lại của thế giới chuyện xưa này, có lẽ tôi phải ở trên giường, các người lưu lại cho tôi một mạng, tôi đã thấy cảm ơn rồi.


Hòa thượng lắc đầu:


- Tuy hiện tại bần tăng cảm thấy anh đã rất thảm, vô cùng thảm, thế nhưng bần tăng không tin anh sẽ luôn chờ ở trên giường, đợi đến khi thế giới chuyện xưa này kết thúc.


- Vì sao?


- Cho dù là lúc nào, vẫn lưu lại cho mình một đường lui, đối với tất cả thính giả mà nói, đây là một việc nhất định phải chuẩn bị, thế nhưng đối với anh mà nói, thật ra đây càng giống như một loại bản năng.


- Trời ạ, hòa thượng, lần này tôi thật sự không có, tôi thề!


Ngón tay hòa thượng chỉ về phía trên:


- Thế giới chuyện xưa này, ngẩng đầu ba thước có thần minh, so với thế giới hiện thực, hậu quả của lời thề càng nghiêm trọng hơn.


- Tôi…


Mập mạp sững sờ.


Hòa thượng thở dài, quay người rời khỏi căn phòng này.


Hiện tại nghĩa địa rất quạnh quẽ, sau khi Lâm Chấn Anh trở về liền đem chính mình nhốt ở trong phòng, giống như là vì bị thương, lại giống như là đã xảy ra chuyện gì đó bất ngờ, điểm này, hòa thượng đã chú ý đến, nhưng hiện tại nhiệm vụ chủ tuyến 1 còn chưa có kết thúc, hòa thượng sẽ không qua bứt dây động rừng.


Rời khỏi nghĩa trang, về đến huyện nha, trong một căn phòng, hồ ly nửa người nửa thú đang nằm trên giường, chỉ là trên người cô ta quấn rất nhiều băng vải, băng bó kín vết thương cô ta, thế nhưng dường như những lớp băng vải này chứa một một loại trận pháp, trói buộc cô ta ở đây.


Lúc hòa thượng đi vào, hồ ly chậm rãi mở mắt ra, nhìn hòa thượng:


- Tôi cảm thấy, cho dù tôi không bôi thuốc của anh, chuyện tôi khỏe lại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.


Lời nói của hồ ly có ý gì, hòa thượng rõ ràng, cô ta đang nói anh ta biến tướng giam lỏng cô ta, nhìn giống như là muốn tốt cho cô ta, nhưng trên thực tế lại là nhốt cô ta ở đây, mục đích là vì cái gì, không cần nói cũng biết.


- Khi nấu một bình trà, phần lớn mọi người chỉ chú ý đến lá trà và nước, rất ít người chú ý đến ấm trà, có đôi khi nó rất quý giá.


Hòa thượng mỉm cười đi tới.


- Thương thế khôi phục rất tốt, có lẽ đến ngày kia cô có thể xuống đất đi bộ.


Chương 150

Bình Luận (0)
Comment