Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 151 - Chương 151 Chơi Thật

Chương 151

Chơi Thật


“Hòa thượng, anh đang đầu cơ trục lợi, anh thật sự cho rằng mình có thể giấu diếm được ông trời ư.”


Hòa thượng khẽ ho khan hai tiếng, cười cười:


- Bần tăng là muốn tốt cho cô.


Hồ ly giống như đã nhận mệnh, cũng không nhắc đến chuyện này nữa, chỉ hừ lạnh một tiếng, hỏi:


- Tôi có thể cảm ứng được, con của tôi còn chưa có chết.


Hòa thượng khẽ gật đầu:


- Đúng là chưa có chết.


- Người kia, không ăn nó?


Hòa thượng lắc đầu, nếu như hắn thật sự ăn, như vậy hiện tại cũng sẽ không phiền phức như thế, nhiệm vụ chủ tuyến 1 cũng coi như kết thúc, mặc kệ là bị hố hay là được tiện nghi, đều có thể yên tĩnh ngồi xuống chờ đợi nhiệm vụ chủ tuyến 2.


- Anh biết nguyên nhân vì sao anh ta làm như thế không?


Hồ ly nhìn chằm chằm hòa thượng, không đợi hòa thượng trả lời, cô ta đã nói:


- Mèo có đạo của mèo, chuột có đạo của chuột, người có đạo của người, quỷ có đạo hoàng tuyền, yêu có yêu đạo.


- Ý của cô là, cậu ta đang tìm đạo của chính mình?


Hồ ly khẽ lắc đầu, phần lớn thân thể của cô ta đều bị trói buộc, chỉ có đầu hơi động đậy được.


- Không phải đang tìm, mà chính là đã tìm được, hòa thượng, có phải anh cảm thấy rất châm chọc hay không, chính anh đều không thể hoàn toàn nắm giữ đạo của mình, nhưng người kia lại tìm được trước rồi.


- Bần tăng càng thêm tin tưởng cậu ta chỉ bị bệnh tâm thần.


Hòa thượng nhìn hồ ly.


- Vậy chúng ta chờ xem.


- Minh ước bảo vệ cô, đến ngày mai là kết thúc.


Sau khi nói xong câu này, hòa thượng thổi tắt nến trong phòng, đi ra khỏi phòng, ngồi xếp bằng ở ngoài cửa, nhìn sao trời, trầm mặc không nói.


..


Bên kia yên tĩnh không chút nào che giấu sự căng thẳng của nơi này.


Gia Thố là loại người hoặc là không làm, nếu làm liền tấn công dũng mãnh như gió, anh ta đã nói rõ ý đồ của mình đến đây, Tô Bạch không đồng ý.


Như vậy chuyện còn lại liền dùng nắm đấm để giải quyết.


Một luồng khí đen từ trên người Gia Thố tản ra, thân hình của anh ta xuất hiện ngay trước mặt Tô Bạch, một tay kết ấn, đánh ra một chưởng, hai tay Tô Bạch ngăn ở trước người mình, cứ thể tiếp nhận chưởng này, đồng thời hai chân của hắn cũng lún xuống sàn nhà, hiển nhiên sàn nhà của khách điếm này không thể chịu đựng được ảnh hưởng lúc hai người giao thủ.


Gia Thố bay lên, hai chân đạp về phía Tô Bạch, Tô Bạch vẫn giống như cũ, dùng bàn tay nắm lấy mu bàn chân của đối phương, ở vào trạng thái bị động phòng ngự, sau cùng, một nửa thân thể hắn đã lún xuống sàn nhà.


Mục đích của Gia Thố không phải là giết Tô Bạch, mà chính là đứa bé kia, anh ta thấy Tô Bạch bị mình ép xuống, lúc này một tay giữ cửa sổ, chuẩn bị nhảy xuống sông.


Đúng vào lúc này, Tô Bạch lại gầm lên một tiếng, đánh một chưởng xuống nền nhà, thân thể bay lên không trung, một tay khác giữ lấy cổ chân của Gia Thố, phần eo phát lực, thân thể di chuyển trên không trung, đem Gia Thố đang chuẩn bị nhảy ra ngoài cửa sổ kéo lại, đồng thời ngã xuống sàn nhà.


Trong tay Tô Bạch xuất hiện dao găm, nhanh chóng đâm về phía cổ Gia Thố.


Ánh mắt Gia Thố ngưng lại, lăn một vòng, nhanh chóng đến cạnh cửa, sau đó đứng lên mặt đất.


Tô Bạch không có thừa cơ truy kích, hắn đứng tại chỗ, cầm dao găm nhìn Gia Thố:


- Cậu chơi thật?


Tô Bạch lắc đầu:


- Chẳng lẽ còn chơi giả.


- Tôi sẽ cho nó là thật.


Gia Thố đặt cái tay còn sót lại lên trán của mình.


- Tôi không lừa cậu.


- Đừng nói nhảm.


Tô Bạch không có chút nào cảm kích, trên thực tế, khi Gia Thố thả một con đường lui và lời nhắc nhở cho hắn, dựa theo mạch suy nghĩ bình thường, Tô Bạch cũng nên cho hạ một bậc thang cho đối phương.


Dù sao nhiệm vụ chủ tuyến 1 còn chưa có kết thúc, không biết sau đó còn nhiệm vụ gì nữa, lúc này liều mạng đánh nhau, thật đúng là một lựa chọn không khôn ngoan, vốn dĩ chính Tô Bạch cũng cho rằng, chuyện hắn làm tối hôm trước chỉ là một loại hành động gián tiếp do tinh thần thất thường gây ra, thế nhưng hiện tại hắn phát hiện, có lẽ đây mới thật sự là chính mình.


Gia Thố không nói nhảm nữa, chỗ mi tâm anh ta xuất hiện một vệt đỏ, ngay sau đó bắn ra một vệt sáng, bay thẳng đến chỗ Tô Bạch. Bởi vì vệt sáng này mà không khí xung quanh đang bắt đầu bốc lên khói trắng.


Tô Bạch đưa dao găm ra phía trước người, dùng cạnh dao găm để ngăn lại vệt sáng. Lúc này dao găm nóng lên, lại không đến mức bỏng, vệt sáng tản ra, chia thành từng tia sáng nhỏ, bao phủ xung quanh Tô Bạch, sau đó mỗi tia sáng này lại bắt đầu tiến hành xâu chuỗi, tuy Gia Thố vừa mới nói chính mình cũng phải chơi thật, thế nhưng lúc ra tay, anh ta vẫn lựa chọn vây khốn Tô Bạch trước.


Một phút sau, Gia Thố lại một lần nữa xông về phía cửa sổ.


Lúc bị vệt sáng này bao phủ, Tô Bạch cảm thấy hô hấp của mình bắt đầu trở nên có chút khó khăn.


Nhìn thấy Gia Thố sắp đi qua mình, Tô Bạch ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng gào thét, thân thể hắn bắt đầu gầy đi, chỉ là lần này không giống với những lúc biến thành trạng thái cương thi trước. Tuy khi hắn biến thành trạng thái cương thi, trên người bao trùm bởi hơi thở tà ác dơ bẩn, nhưng tổng thể vẫn còn hình dáng con người, trở nên càng giống Zombie của Âu Mỹ, đồng thời có thêm một loại khí tức cuồng loạn.


“Ầm!”


Lồng ngực Tô Bạch đâm vào vệt sáng kia, vệt sáng run lên, bị sát khí trên người Tô Bạch xâm nhập, trực tiếp vỡ ra, đến lần thứ hai Tô Bạch đụng vào, vệt sáng trực tiếp tan rã.


Gia Thố vừa mới nhảy ra ngoài cửa sổ, rơi xuống bờ sông.


Anh ta còn chưa kịp đứng vững, còn chưa kịp đi tìm vị trí của đứa trẻ sơ sinh, Gia Thố bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lập tức chuẩn bị qua né tránh, thế nhưng Tô Bạch gần như hướng đầu xuống dưới, một cánh tay hắn đặt trên cổ Gia Thố, hai người cùng nhau rơi xuống sông.


Nước sông không có chảy siết, thế nhưng hai người vẫn không ngoi đầu lên, song phương ở dưới sông, lấy một lại phương thức nguyên thủy nhất để đánh nhau, bùn dưới đáy sông cũng bị khua lên.


Cuối cùng, một chân Gia Thố đạp trúng bụng Tô Bạch, một quyền của Tô Bạch đánh trúng bả vai Gia Thố, hai người đều bị đối phương đánh ra khỏi mặt nước, rơi đến bên bờ.


Trên người Gia Thố là khói đen, bàn tay còn sót lại chống đất, nửa quỳ, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Bạch.


Tô Bạch quỳ một gối xuống đất, sát khi lưu chuyển trên người, vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra vui buồn.


Trong nháy mắt, song phương hít sâu một hơi, hai người gần như cùng nhau nhảy dựng lên, mặt sông không phải rất rộng, hai người cứ như thế ở phía trên mặt sông, đụng vào nhau.


Lòng bàn tay Gia Thố kết ấn, đánh về phía mặt Tô Bạch.


Lúc này dao găm của Tô Bạch lẳng lặng không một tiếng động xuất hiện, đâm về phía Gia Thố.


Song phương dường như không giữ lại bất kỳ thứ gì, nhất là Tô Bạch, đối với một chưởng của Gia Thố, hắn căn bản không có ý định né tránh, chuẩn bị cùng đối phương đồng quy vu tận.


Cuối cùng, Gia Thố thu tay lại, một chưởng kia đánh vào trên không trung, mượn lực phản chấn để cho mình lui ra ngoài, thế nhưng Tô Bạch đắc thế không tha người, dao găm của hắn không đâm đến bụng Gia Thố, nhưng hắn vẫn giống như cũ, thuận thế vung lên.


Đến sau cùng, Gia Thố rơi xuống bờ sông, còn Tô Bạch rơi vào trong nước.


Bên bờ, Gia Thố đứng tại chỗ, máu tươi không ngừng chảy ra, từ bụng, từ cằm, một là vết thương, một là vết máu, rất dễ nhìn thấy.


Tô Bạch từ trong sông đi ra, từng bước đi đến trước mặt Gia Thố.


Chương 151

Bình Luận (0)
Comment