Chương 152
Bệnh Thần Kinh
Hắn không có việc gì, lúc liều mạng, thậm chỉ là lúc đánh đổi mạng sống, Tô Bạch không có chút nào lùi bước.
Người lùi bước là Gia Thố, hơn nữa, lúc Gia Thố lùi bước, Tô Bạch không chút lưu tình, để lại một vật kỷ niệm trên người anh ta.
Bàn về thực lực, giữa Tô Bạch và Gia Thố, thật ra xem như Gia Thố chiếm ưu thế, nhưng bây giờ trên người Gia Thố vốn dĩ có thương tổn, lại mất một tay, thực lực bị hao tổn lớn, dĩ nhiên, quan trọng nhất chính là tư thế liều mạng của Tô Bạch khiến cho Gia Thố rơi vào tình huống khó xử.
- Đáng giá sao?
Gia Thố nhìn thoáng qua vết thương máu chảy đầm đìa trên người mình.
- Không có gì là đáng hay không đáng.
Tô Bạch cúi người, thân thể buông lỏng, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ giống như dã thú, đây là hắn chuẩn bị phát động ra vòng tấn công thứ hai.
- Cậu đây là đang khích tướng tôi, cậu biết tôi sẽ không thực sự liều mạng với cậu.
Hô hấp của Gia Thố bắt đầu trở nên dồn dập, con dao găm của Tô Bạch nhìn không có gì đặc biệt, nhưng sự sắc bén của con dao găm này vốn dĩ đã vô cùng đáng sợ.
Gia Thố muốn dùng cơ bắp trên người anh ta để ngăn chặn vết thương chảy máu, nhưng anh ta lại thất bại, vết thương này nhìn như không nghiêm trọng, nhưng máu tươi lại không ngừng chảy ra, điều này rất khó giải quyết, không nói đến việc tiếp tục đánh nhau, chỉ đứng nguyên tại chỗ, Gia Thố đều có thể cảm nhận được chính mình đang suy yếu.
- Được rồi, tôi từ bỏ, được chứ?
Gia Thố thở dài, quay người, chuẩn bị rời đi.
Tô Bạch không nói một câu, nhưng hành động của hắn chính là minh chứng tốt nhất, cả người hắn giống như một con báo săn, chủ động lao đến Gia Thố.
Gia Thố nổi giận, thật sự nổi giận, anh ta quay người xé rách trang phục của mình, trong miệng nhanh chóng đọc ra một đoạn chú ngữ tối nghĩa khó hiểu, chỗ ngực anh ta có một đồ đằng hình sói, vào lúc này, nó giống như sống lại, trực tiếp hòa làm một với Gia Thố.
- Ngao!!!
Một tiếng sói tru, phá vỡ chân trời.
………
Lúc này, hòa thượng đang khoanh chân tĩnh tọa ở cửa ra vào, hòa thượng hơi mở mắt ra, chắp tay trước ngực, niệm một tiếng:
- A di đà phật.
Cũng không biết câu a di đà phật này, hòa thượng nói cho ai.
………
Mập mạp đang ở trên giường, gian nan vẽ bùa chú, bỗng nhiên anh ta ngẩng đầu, có chút kinh ngạc lẩm bẩm:
- Mẹ nó, có cần chiến đấu kịch liệt như thế không, còn gào khóc thảm thiết như thế.
Đồng thời, mập mạp vô thức xuyên qua cửa sổ nhìn về phía căn phòng của Lâm Chấn Anh, phát hiện phòng Lâm Chấn Anh vẫn sáng đèn, bóng người rất rõ ràng, vẫn ngồi bên cạnh bàn, không nhúc nhích.
- Được rồi, ngay cả đến mức này mà ông ta cũng không có động tĩnh gì, xem ra chuyện lần trước, ông ta còn chưa có lấy lại được tinh thần, ngay cả việc mất một đệ tử, ông ta cũng không để ý.
Mập mạp không để ý nữa, anh ta tiếp tục chuyên tâm vẽ bùa.
…………….
Vào lúc này, tốc độ của Gia Thố đột nhiên tăng gấp hai lần, đoạt trước Tô Bạch một bước, Gia Thố đi đến gần Tô Bạch, một tay ghìm chặt lấy cổ Tô Bạch, sau đó một chân đạp xuống đất, hai người đàn ông ôm nhau bay lên độ cao khoảng 7 – 8 mét.
Song phương đều ở trên không trung, không thể mượn lực dưới mặt đất.
Ngay sau đó, thân hình Gia Thố nhanh chóng đảo ngược lại, lấy một tốc độ vô cùng nhanh, mang theo Tô Bạch rơi xuống, trong nháy mắt tiếp xúc với mặt đất, Gia Thố buông tay ra, lùi lại.
“Bịch!”
Cả người Tô Bạch bị nện xuống đất, tạo ra một cái hố.
Gia Thố đứng một bên, anh ta không có nhàn rỗi, nâng một tảng đá ở bờ sông, chậm rãi đi đến bên miệng hố, đập xuống.
“Bịch!”
Lúc này, mặt đất chấn động một chút.
- Chính là do cậu muốn chết, cậu muốn chết!
Con ngươi của Gia Thố đỏ ngầu. Sau khi Gia Thố nhập ma, vốn dĩ tính tình của anh ta đã trở nên ngang ngược, lúc này Tô Bạch còn thành công dẫn dắt lửa giận ở sâu trong lòng Gia Thố.
Gia Thố cúi người, lại một lần nữa nâng tảng đá lên, đập xuống.
Không ngừng đập.
Dùng sức đập.
Tàn nhẫn đập xuống.
Gia Thố nhanh chóng thoát lực, khi đồ đằng sói một lần nữa xuất hiện trên ngực anh ta, khí tức trên người anh ta bắt đầu trở nên hỗn loạn, anh ta suy sụp ngồi trên mặt đất, một tay chống lên đất, đầu ngẩng lên, miệng thở hổn hển.
Gia Thố mệt mỏi, rất mệt mỏi, lúc anh ta và Tô Bạch giao thủ, thời gian không quá dài, thế nhưng anh ta lại phải kích phát đồ đằng ra dùng, nguyên nhân chính là do ngay từ đầu, Tô Bạch dốc toàn bộ lực, lúc ra tay mang theo cả sát cơ, điều này khiến cho Gia Thố không thể không giống toàn lực ra ứng đối.
Tảng đá bỗng nhiên lay động một cái, sau đó bị đẩy ra từ bên dưới.
Một cái tay đặt lên miệng hố, sau đó là một cái tay khác, tiếp theo là một cái đầu người đầy máu từ trong hố bò lên, trên người hắn, khắp nơi đều là vết thương, rất nhiều nơi da thịt đã bị đập nát, xương trắng lộ ra, vết thương trên đầu lại càng nghiêm trọng, máu tươi không ngừng chảy ra, thế nhưng không có một giọt máu nào rơi trên mặt đất.
Tô Bạch lảo đảo leo ra khỏi hố, đứng ở trước mặt Gia Thố, quan sát Gia Thố.
- Ha ha ha…Khụ khụ…
Gia Thố bắt đầu ho khan.
- Không đùa, cậu muốn giết liền giết đi, cái tên điên này.
Tô Bạch chậm rãi đi đến trước mặt Gia Thố, Gia Thố cứ thế nhìn Tô Bạch, sau đó anh ta nhắm nghiền hai mắt.
“Bốp!”
Mặt Gia Thố bị Tô Bạch tát, sau đó cả mặt anh ta bị Tô Bạch ép trên mặt đất, cả người Tô Bạch cũng ép xuống Gia Thố.
Gia Thố đã từ bỏ chống cự, lúc này dao găm của Tô Bạch đang kề sát cổ Gia Thố, thậm chí ở chỗ cổ Gia Thố đã có máu tươi bắt đầu chảy ra, vết thương ở bụng Gia Thố đã nhuộm đỏ phía dưới.
Tô Bạch dùng một giọng nói rất trầm thấp, khàn khàn nói vào bên tai của Gia Thố:
- Vừa rồi, tôi cho cậu đi rồi sao?
Gia Thố không lên tiếng, lúc này anh ta quá mức suy yếu, nói không ra lời.
Tô Bạch từ trên người Gia Thố đứng lên, cầm dao găm trong tay:
- Được rồi. Hiện tại, cậu mới có thể đi.
Sau khi nói xong, Tô Bạch quay người rời đi, hướng về phía hạ du của con sông, lảo đảo đi tới, hắn vừa đi, vừa vịn vào tảng đá xung quanh đó, hoặc là chống tay xuống đất, điều này đủ để thấy, thật ra Tô Bạch cũng chỉ là cung giương hết đà, thế nhưng đến sau cùng, hắn kiên trì hơn Gia Thố một hơi.
Gia Thố phun ra một ngụm máu tươi, vẫn nằm trên mặt đất:
- Cái tên bệnh thần kinh này.
……….
Trong đêm khuya, một mình Tô Bạch đi dọc theo bờ sông về phía hạ du, tốc độ của hắn không quá nhanh, bởi vì trên người hắn còn có thương tổn, khoảng 3 tiếng sau, vết thương trên người hắn cơ bản đã khép lại 7 – 8 phần, thế nhưng nó cũng rút đi gần như toàn bộ sức lực trên người hắn, cuối cùng, Tô Bạch không chịu được nữa, hắn dựa vào bờ sông, ngồi xuống một tảng đá.
Buổi tối muỗi ở bờ sông tương đối nhiều, thế nhưng Tô Bạch cũng không có sức hấp dẫn với muỗi, chính vì lẽ đó, không có con muỗi nào đến quấy nhiễu hắn, ngược lại có vẻ cô tịch.
Tô Bạch không sợ cô độc, hắn đã sớm có thói quen với cô độc.
Từ sau khi cha mẹ hắn qua đời, hắn vẫn luôn chịu đựng, đồng thời làm quen với cảm giác này.
Vốc một ít nước sông, đưa lên bờ môi khô nứt của mình, nước sông mang theo mùi tanh của đất, Tô Bạch miễn cưỡng uống vào mấy ngụm, sau đó hai tay chống xuống đất, chuẩn bị đứng lên, nhưng cả người hắn chẳng còn chút sức lực nào, cho nên việc này không có thành công.