Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 153 - Chương 153 Ông Lão Đánh Cá

Chương 153

Ông Lão Đánh Cá


Chém giết với Gia Thố một trận, gần như đã ép khô tất cả sức lực của Tô Bạch, thế nhưng Tô Bạch không có hối hận, hiện tại hắn đã không muốn nghĩ tới chuyện có phải mình đang phát bệnh hay không. Thật ra từ rất lâu trước kia, lúc mới thành lập câu lạc bộ giết người, Tô Bạch đã ý thức được rõ ràng, lúc hắn giết người, đấy mới thật sự là chính hắn.


Tô Bạch hít sâu một hơi, nặng nề thở ra.


Tô Bạch không biết tiểu gia hỏa kia xuôi theo dòng nước chảy đi nơi nào, cũng không biết liệu hắn có thể tìm được hay không.


Được rồi, không tìm nữa, ngày đầu tiên vừa ra đời, đứa bé kia liền có thể vui vẻ chơi đùa trong chum nước, nhất định nó sẽ không chết chìm.


Hai mắt Tô Bạch nhắm nghiền, bắt đầu nghỉ ngơi.


Một đêm này, Tô Bạch ngủ ở bờ sông, chờ đến khi ánh nắng ban mai xuất hiện, hạt sương ngưng đọng, mang theo cảm giác sương mù mông lung, một chiếc thuyền đánh cá phá vỡ sự yên lặng của nơi này.


Vào thời nhà Thanh, nhân khẩu còn chưa đông đúc như sau này, hơn nữa nơi này cũng không phải thành trấn nổi tiếng gì, nhân khẩu vốn thưa thớt, trên cơ bản, rời khỏi huyện thành ra bên ngoài, chỉ có lác đác vài thôn xóm.


Cho nên một đêm này, Tô Bạch ngủ rất ngon.


- Này, chàng trai trẻ, cậu sao thế?


Trên thuyền đánh cá có một ông già, râu tóc bạc trắng, đang cầm mái chèo, nói với Tô Bạch đang nằm trên bờ, một nửa người hắn đang ngâm trong nước sông.


Tô Bạch mở to mắt ra, theo đó là cảm giác đói bụng ùa đến, thế nhưng hắn cũng không có đi tới bắt lão ngư dân này để hút máu, bổ sung sức lực.


Hắn chỉ xua tay, ra hiệu chính mình không sao, sau đó từ dưới đất bò dậy, nhìn một chút phương hướng, một lần nữa lựa chọn hướng quay về huyện thành.


Thật ra chính bản thân Tô Bạch rất rõ ràng, hắn không thể đi tiếp, Phát Thanh Khủng Bố sẽ không có khả năng cho phép hắn cách địa điểm phát sinh quá xa, càng sẽ không cho phép hắn du lịch vòng quanh thế giới, một khi hắn khư khư cố chấp rời khỏi huyện thành, có khả năng sẽ xuất hiện trừng phạt, đây là một loại ước định, một loại ăn ý giữa thính giả và Phát Thanh Khủng Bố.


Thế nhưng, đúng lúc này, trong thuyền của ông lão đánh cá bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc của trẻ sơ sinh.


Thân thể Tô Bạch run lên, dừng bước, xoay người nhìn về phía thuyền đánh cá kia.


Lúc này, ông lão vội vào cúi người đi vào thuyền, sau đó ôm đứa bé ra chỗ đầu thuyền để dỗ dành.


- A, ngoan ngoan, không khóc, không khóc.


Ngay khi nhìn thấy đứa bé kia, trong lòng Tô Bạch liền rõ ràng, đứa bé này là do hồ ly sinh ra, tiểu gia hỏa giống như cảm ứng được Tô Bạch ở ngay gần đó, giãy dụa muốn từ trong ngực ông lão đi ra, quay đầu nhìn thấy Tô Bạch đứng ở bờ sông, đứa bé liền giang tay ra đòi ôm.


Tô Bạch mím môi, không nói gì thêm.


Ông lão rất yêu thương đứa nhỏ, dùng vải bọc đứa nhỏ lại:


- Đừng nhúc nhích, cẩn thận bị lạnh, đứa nhỏ đáng thương.


- Lão tiên sinh, ông có thể đưa tôi theo một đoạn đường không?


Tô Bạch hỏi.


Ông lão nhìn thoáng qua Tô Bạch, trên người hắn rõ ràng mang theo vết máu, quần áo rách, ông ta không có do dự nhiều, gật đầu nói:


- Được rồi, cậu lên đây đi.


Sau khi nói xong, một tay ông lão ôm đứa nhỏ, một tay chống mái chèo, đưa thuyền lại gần bờ.


Tô Bạch nhảy lên thuyền, tiểu gia hỏa vui đến phát điên, trực tiếp từ trong ngực ông lão nhào ra, Tô Bạch đón được nó.


- Ha ha, đứa bé rất thích cậu.


Ông lão nhìn thấy cảnh này, cười hiền lành.


Tô Bạch ôm tiểu gia hỏa vào trong ngực, tiểu gia hỏa đang dùng trán mình không ngừng cọ vào Tô Bạch, rất thân thiết, ngay cả chính Tô Bạch cũng không hiểu, vì sao vật nhỏ này lại thân thiết với hắn như thế.


Hiện tại, thật ra người càng không hiểu rõ chuyện này chính là đám người hòa thượng, bọn họ không hiểu, vì sao Tô Bạch không những không ăn đứa nhỏ, còn liều mạng bảo vệ đứa bé này như vậy.


Lúc đứa nhỏ vừa sinh ra, xích tử chi tâm còn chưa bị trần thế làm bẩn, cho nên loại cảm giác bản năng của đứa nhỏ rất nhạy bé.


- Chàng trai trẻ, cậu đi đâu?


Tô Bạch cười cười:


- Ông không hỏi xem vì sao tôi và đứa bé này lại thân thiết như thế? Cũng không hỏi về quần áo trên người tôi?


Ông lão chỉ khẽ gật đầu, sau đó thận trọng nhìn Tô Bạch, thừa nhận:


- Không có gì hay để hỏi, đứa nhỏ này là do tôi nhặt được trong sông, trước đó hẳn là cậu dẫn theo đứa nhỏ này, đứa nhỏ này thông minh, nhớ được ra cậu, đây là chuyện tốt.


Ông lão tránh nặng tìm nhẹ, trả lời một câu.


- Nói như thế, ông không có ý định đem nó trả lại cho tôi?


- Chàng trai trẻ, tôi thấy trong số mệnh của cậu … Khụ khụ…


Ông lão giống như cảm thấy lời mình dự định nói ra quá mức thẳng thắn, ngược lại hỏi:


- Chàng trai trẻ, xin hỏi nhị lão (cha mẹ) trong nhà, có còn tại thế không?


- Tôi biết ông muốn nói gì.


Tô Bạch dĩ nhiên hiểu ông lão muốn nói gì, đơn giản chính là số mệnh của hắn nhất định cô độc, cha mẹ hắn song vong chính là minh chứng tốt nhất, mà đứa bé này, hắn cũng không thể mang ra khỏi thế giới chuyện xưa, nếu để đứa nhỏ này ở bên cạnh hắn, chờ đến khi nhiệm vụ của hắn hoàn thành, trực tiếp bị Phát Thanh Khủng Bố truyền tống rời đi, đến khi đó đứa nhỏ này chỉ còn lại một mình.


- Ừm.


Ông lão trả lời một tiếng, nhìn về phía Tô Bạch:


- Cho nên đứa nhỏ này đi theo lão phu mới là kết cục tốt nhất, lão phu sẽ nuôi dưỡng đứa bé.


- Lão gia hỏa như ông còn có thể sống được mấy năm?


Tô Bạch cười mắng.


Ông lão cũng không có tức giận, bấm đốt ngón tay, trả lời:


- Lão phu không biết mình có thể còn sống được mấy năm, chỉ biết năm nay lão phu đã 120 tuổi có thừa.


Nghe thấy câu trả lời này, Tô Bạch hơi sửng sốt một chút, vốn dĩ hắn cho rằng ông ta chỉ là một đạo sĩ tay ngang, biết xem tướng, hiểu chút công phu, không nghĩ tới ông ta thật sự là đạo gia.


Thật đúng là có chút thâm tàng bất lộ.


Tô Bạch trực tiếp đưa tay ra, giữ lấy cổ tay ông lão, ông lão không nhúc nhích, mặc cho Tô Bạch giữ cổ tay mình.


- Ông lấy cái gì ra để chứng minh số tuổi của mình.


Ngón tay Tô Bạch cũng không có dùng sức, chỉ bình tĩnh nhìn ông lão.


Ông lão lắc đầu:


- Chính lão phu cũng không biết, bởi vì tuổi tác lão phu đã cao, phần lớn thời gian đều sống uổng phí.


Tô Bạch buông tay ra:


- Ông không thể chứng minh, đứa nhỏ này, tôi không thể đưa cho ông.


Tuy ông ta nhặt được đứa nhỏ này từ dưới sông lên, ông ta không trực tiếp ăn hết, khả năng trong lòng ông ta thật sự có lòng từ bi, hoặc có thể là do ông ta không nhìn ra được nội tình và chỗ tốt khi ăn nó, thế nhưng nếu như sau này đứa bé gặp phải một ít người chân chính có thể hiểu được môn đạo, như vậy ông ta xử lý như thế nào?


Chính bản thân Tô Bạch cũng không biết, tại sao hắn lại muốn suy nghĩ đến sự an toàn của đứa bé này trong tương lai, liên hệ giữa hắn và thế giới chuyện xưa này sẽ dừng lại sau khi nhiệm vụ kết thúc, sau đó vĩnh viễn không còn quan hệ gì, hơn nữa, trong những lần trước, Tô Bạch chỉ coi những người trong thế giới chuyện xưa giống như NPC để đối xử, không có mang theo bao nhiêu tình cảm, cũng không coi bọn họ là người.


Chương 153

Bình Luận (0)
Comment