Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 154 - Chương 154 Cẩu Huyết (Nhiệm Vụ Chủ Tuyến 1 Cương Thi Tiên Sinh Kết Thúc)

Chương 154

Cẩu Huyết (Nhiệm Vụ Chủ Tuyến 1 Cương Thi Tiên Sinh Kết Thúc)


Ông lão trầm ngâm một lúc, sau đó nói:


- Thật ra cũng không phải không có biện pháp nào chứng minh, ví dụ như khí tức hỗn loạn trên người cậu, rõ ràng là một bộ cương thi, nhưng lại có hơi thở của người sống, từ trước đến này, lão phu chưa từng gặp qua.


Tô Bạch nhìn thoáng qua ông lão một chút, không nói chuyện.


Ông lão vươn tay ra, đặt ở trên bờ vai Tô Bạch.


- Chàng trai trẻ, cậu ở trong ma đạo sao? Cậu tu luyện công pháp này, quá tàn bạo, cũng dễ dàng ép khô tiềm lực của sinh mệnh cậu, không phù hợp với lý niệm của lão phu.


- Có rắm mau thả.


Tô Bạch lộ ra vẻ không kiên nhẫn.


Ông lão lấy một chiếc hộp gấm từ trong ngực ra, đưa cho Tô Bạch:


- Chỗ lão phu có một viên đan dược do lão phu tự mình điều chế, có thể điều hòa khí tức trên người cậu, lão phu đưa nó cho cậu.


Tô Bạch mở hộp ra, nhìn thấy một viên đan dược màu xanh làm, hắn không sợ ông lão hạ độc trong này, ở trong thể chất của hắn, muốn dựa vào việc hạ độc để giết chết hắn là một chuyện vô cùng khó khăn, đã ai từng nghe nói qua cương thi bị độc chết chưa?


Tô Bạch cầm đan dược lên cho vào trong miệng, đan dược vào miệng lập tức tan ra, giống như kẹo bông gòn vậy, điều này khiến cho Tô Bạch cảm thấy có chút ngoài ý muốn, ngay sau đó, Tô Bạch cảm nhận được một luồng hơi thở an lành tràn vào trong cơ thể mình, huyết thống Vampire và cương thi trên người hắn lập tức trở nên yên tĩnh, giống như một chú mèo Kitty ngoan ngoãn, điều này đối với việc hoán đổi huyết thống mà nói, có tác dụng rất lớn.


Chờ đến khi Tô Bạch ngẩng đầu lên nhìn về phía ông lão, hắn lại phát hiện mình đang đứng ở bờ sông, chiếc thuyền đánh cá đã dần dần đi xa, trên thuyền giống như còn có một đứa bé đang gọi hắn.


Tô Bạch nhìn xuống chân hắn, đây là chỗ hắn vừa ngủ, chính mình căn bản không có lên thuyền.


“Nhiệm vụ chủ tuyến 1 đã hoàn thành, hiện tại thông bố nhiệm vụ chủ tuyến 2…”


Trong đầu truyền đến giọng nói của Phát Thanh Khủng Bố, Tô Bạch bỗng nhiên cười.


- Ngươi cũng thật là rất quê mùa, làm xong nhiệm vụ lại để lão gia hỏa đến đưa thuốc làm ban thưởng, ngươi ở chỗ này truy cầu và mong muốn một câu chuyện cẩu huyết ư? Dáng vẻ này cũng quá nhàm chán.


Thế nhưng, Tô Bạch nhanh chóng không cười nổi, bởi vì nội dung của nhiệm vụ chủ tuyến 2 đã được thông báo ra:


“Nhiệm vụ chủ tuyến 2: Đưa đứa bé sơ sinh về yêu động!


Kỳ hạn nhiệm vụ: 30 ngày.


Phần thưởng nhiệm vụ: Thông báo sau khi hoàn thành nhiệm vụ.


Nhiệm vụ thất bại: Bị trừ 3.000 điểm cốt truyện, người không đủ điểm cốt truyện, lập tức bị loại bỏ!”


Tô Bạch đứng ở bờ sông, nhìn về phía trước đã không có bóng dáng thuyền đánh cá.


Ở trong gió, có chút ngổn ngang.


…..


- Chậc chậc, tên A Bạch này ra tay cũng quá độc ác.


Mập mạp cầm trứng gà lăn lên mặt Gia Thố, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:


- Haizz, cậu cũng thật là, cậu ta là một kẻ tâm thần, cậu ta muốn liều mạng với cậu, cậu lại thật sự chơi cùng với cậu ta, đây không phải là ngốc thì là gì, ngộ nhỡ có gì không hay xảy ra, người chịu thiệt là ai?


Gia Thố từ từ nhắm mắt lại, để mập mạp trị liệu cho mình, hiện tại trạng thái thân thể của anh ta rất kém cỏi, hơn nữa, anh ta khác với Tô Bạch, trong người Tô Bạch có huyết thống Vampire, nó có thể giúp cho Tô Bạch khôi phục thương thế, hắn chỉ cần máu liền có thể chống đỡ. Đây cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Hơn nữa, Tô Bạch cũng không phải là người đạo đức, có bệnh thích sạch sẽ gì đó, còn Gia Thố bị thương, anh ta chỉ có thể dựa vào năng lực thân thể của bản thân, chậm rãi khôi phục. Dưới điều kiện tương đương, anh ta liều mạng với Tô Bạch, đứng từ góc độ lâu dài, quyết định của Gia Thố rất không sáng suốt.


Quan trọng nhất chính là, trong trận quyết đấu kia, Gia Thố vẫn không thể thắng được, người thực sự thắng vẫn là Tô Bạch, Gia Thố lấy giỏ trúc múc nước sông, công dã tràng, thật đúng là thua lỗ.


Lúc này sắc mặt của mập mạp vẫn tái nhợt, nhưng đã tốt hơn trước nhiều, hiển nhiên, tuy việc anh ta bị thi độc công tâm không có cách nào thay đổi, thế nhưng ít nhất tình hình ổn định hơn trước.


Có thể thấy được, tuy trước đó ngoài miệng mập mạp nói muốn ngồi ăn rồi chờ chết, chờ đến khi thế giới chuyện xưa kết thúc, nhưng nhìn từ hành động thực tế, tên gia hỏa này rõ ràng không cam lòng.


Đối với việc mập mạp không ngừng ồn ào, Gia Thố không chút để ý, chờ đến khi mập mạp giúp anh ta xử lý xong vết thương, Gia Thố đứng dậy, sau đó khoanh chân, ngồi trên mặt đất tĩnh tọa.


- Hũ nút.


Mập mạp lắc đầu, đi tới bên giường, tiếp tục nằm xuống, bên cạnh anh ta có không ít lá bùa được vẽ ra, dĩ nhiên, hiệu quả của nó rất bình thường, không sánh bằng thứ đổi được từ trong cửa hàng trên wechat, nhưng cũng coi như có còn hơn không, anh ta không thể thật sự nằm trên giường ngủ ngon. Hơn nữa trong lòng mập mạp rõ ràng, lấy tình trạng trọng thương của anh ta, nếu như anh ta không có chút giá trị nào, lúc gặp được nguy hiểm gì đó, bọn họ sẽ vứt bỏ anh ta, giống như ném đi một thứ đồ vướng víu.


Bên trong thế giới chuyện xưa, chỉ có thể dựa vào chính mình.


Sau khi thông báo nhiệm vụ chủ tuyến 1 hoàn thành vang lên, tuyên bố nhiệm vụ chủ tuyến 2, Gia Thố đang nhắm mắt ngồi tĩnh tọa, bỗng nhiên mở mắt ra.


Mập mạp vội vàng từ trên giường nhảy xuống.


Nhiệm vụ thất bại bị trừ 3.000 điểm cốt truyện, đây chính là muốn mạng người!


Trước đó, nếu như nhiệm vụ chủ tuyến 1 thất bại, đối với mấy người mà nói, chuyện này vẫn còn trong phạm vi chịu đựng được, cho dù nhiệm vụ chủ tuyến 1 có thất bại cũng không sao, ăn một miếng thịt của đứa bé kia, có được chỗ tốt tương đương với phần thưởng phải tốn 300 điểm cốt truyện.


Thế nhưng 3.000 điểm cốt truyện? Ai có thể tích lũy được 3.000 điểm cốt truyện chứ?


Thật ra thông báo cuối cùng của Phát Thanh Khủng Bố có thể đổi thành: Nhiệm vụ thất bại, lập tức bị loại bỏ.


Mập mạp vừa vỗ trán, vừa vây quanh Gia Thố, hỏi:


- Gia Thố, cậu nói, trước khi cậu vào khách điếm, Tô Bạch ném đứa nhỏ xuống sông, sau đó lại đánh nhau với cậu, đúng không?


Gia Thố khẽ gật đầu, hiển nhiên, Gia Thố đang nghĩ giống như mập mạp.


- Như vậy, cậu chắc chắn Tô Bạch có thể một lần nữa tìm được đứa bé mà cậu ta ném xuống sông không?


Mập mạp hỏi, hiển nhiên nếu như Tô Bạch không ăn đứa nhỏ, sau đó vì hắn vì không muốn để cho Gia Thố ăn đứa nhỏ, liền ném nó xuống sông, đến bây giờ mọi người cũng không tìm được đứa nhỏ, chuyện này cũng thật vui.


Hơn nữa, tình huống xấu nhất chính là Tô Bạch không ăn đứa nhỏ,cũng không muốn để cho người khác ăn, đứa nhỏ không biết bơi, bị Tô Bạch ném xuống nước, trực tiếp chết chìm, như vậy tất cả đều luống cuống.


- Có lẽ đứa bé kia không bị chết đuối, bởi vì sau khi cậu ta đánh nhau với tôi, cậu ta đi về phía hạ du.


Gia Thố nhớ lại:


- Chứng minh cậu ta có đủ lòng tin đứa nhỏ kia sẽ không chết đuối, nhưng sau khi cậu ta và tôi đánh nhau xong, cậu ta bị thương nặng, căn cứ vào tốc độ chảy của dòng nước để suy đoán, tối hôm qua, cậu ta không thể nào tìm được đứa nhỏ.


Mập mạp thở ra một hơi:


- Cho dù như thế nào, tìm được đứa nhỏ trước rồi nói sau.


- A di đà phật, chúng ta đi tìm đứa nhỏ.


Một tiếng niệm phật từ bên ngoài vang lên.


Không cần đoán liền biết ai đến.


Chương 154

Bình Luận (0)
Comment