Chương 155
Rất Nổi Tiếng
Trên vai hòa thượng có một con hồ ly màu đen đang nằm sấp, nó không ngừng nhìn xung quanh, lộ ra dáng vẻ thận trọng, đồng thời giữ chặt áo hòa thượng, không dám rời đi nửa bước.
Gia Thố nhìn hồ ly, lại quay sang nhìn hòa thượng, khóe miệng lộ ra ý cười.
- Có lẽ lúc đầu anh đự định đem bản thể của cô ta đi luyện chế, ít nhất cũng lấy được một viên nội đan, kết quả Phát Thanh Khủng Bố thông báo nhiệm vụ chủ tuyến 2, anh liền từ bỏ ý định đó.
Hòa thượng khẽ gật đầu, đưa tay sờ lên con hồ ly trên vai mình:
- Mẫu tử liền tâm, tuy cô ta đã mất đi trí nhớ và năng lực, nhưng loại năng lực cảm ứng cơ bản nhất kia, cô ta vẫn phải có.
Lúc này mập mạp muốn cười nhưng không dám cười:
- Hòa thượng, vẫn là anh lợi hại, trước kia lúc còn ở yêu động, con hồ ly này thật đúng là uy phong, đáng sợ, bây giờ bị anh huấn luyện thành một sủng vật, con hồ ly này chính là đời trước tạo nghiệp, cho nên kiếp này mới gặp anh.
- A di đà phật, kiếp trước là duyên, kiếp này là quả.
Hòa thượng không muốn tiếp tục dây dưa về đề tài này, chỉ nói:
- Bây giờ chúng ta đi tìm vị trí của đứa bé kia trước, nó có thể mơ hồ cảm ứng được một phương hướng, ít nhất cũng tốt hơn bắn tên không đích.
Gia Thố cố hết sức đứng lên.
- Vừa đi vừa khôi phục, nếu như kỳ hạn của nhiệm vụ là 30 ngày, tôi cảm thấy tôi hẳn là có đầy đủ thời gian để đi khôi phục.
Sau khi Gia Thố nói xong, anh ta liếc thoáng qua mập mạp.
Mập mạp nhún vai, lấy một bình nhỏ trong ngực ra:
- Đây chính là do tôi thiên tân vạn khổ giúp một thính giả có thâm niên một chuyện, mới có thể lấy được Quan Âm lệ, yên tâm đi, chuyện giải độc của tôi không thành vấn đề gì.
Hiển nhiên, mập mạp hiểu rõ, cho dù là Gia Thố hay hòa thượng, cả hai đều không tin anh ta hoàn toàn không có hậu chiêu, cho nên đây coi như bọn họ đang “bức vua thoái vị”, nếu như mập mạp không chạy nổi, như vậy bọn họ sẽ không dẫn anh ta theo, may mắn mập mạp không “phụ sự mong đợi” của bọn họ, thật sự có hậu chiêu, Quan Âm lệ, thứ này nghe tên thôi cũng thấy trân quý.
Lúc trước, lần đầu tiên Tô Bạch nhìn thấy mập mạp, mập mạp liền cướp đi chiếc rương đồng, lần thứ hai nhìn thấy mập mạp, mập mạp hẳn là đi làm việc cho Lệ Chi, chuyện này đủ để thấy được, cho dù là thế giới hiện thực hay là thế giới chuyện xưa, mập mạp đều rất chịu khó, những thứ thượng vàng hạ cám trên người anh ta, hơn phân nửa đều bắt nguồn từ đây.
Có hồ ly dẫn đường, ba người cùng nhau rời khỏi nghĩa trang, lúc rời đi, bọn họ đi ngang qua phòng Lâm Chấn Anh.
Hòa thượng dừng lại hỏi:
- Có phải sau khi Lâm Chấn Anh đi về, ông ta vẫn chưa ra khỏi cửa?
- Đúng thế, ông ta không có ra ngoài.
Mập mạp trả lời:
- Chúng ta không cần phải để ý đến ông ta, lần trước ông ta hẳn là bị thứ gì đó kích thích, xảy ra vấn đề gì, trước lưu tâm một chút, chờ sau khi chúng ta tìm được đứa bé kia về, lúc trở lại huyện thành, lại đến xem ông ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
…………..
Đầu bên kia, Tô Bạch biết mình không thể đuổi kịp được chiếc thuyền đánh cá, nhưng hắn không có hối hận, Phát Thanh Khủng Bố chính là có tính cách này, vì cái gọi là kịch tính của thế giới chuyện xưa, chơi chết thính giả không đền mạng!
May mắn hắn đã nghỉ ngơi một thêm, cộng thêm viên đan dược của ông lão kia, trạng thái của Tô Bạch khá tốt, so với mập mạp bị trúng độc, Gia Thố bị đánh cho nguyên khí tổn thương nghiêm trọng và hòa thượng bị phản phệ, trạng thái của Tô Bạch đã coi như là tốt nhất.
Dĩ nhiên, có lợi có hại, hiện tại Tô Bạch hành động một mình, mà bên đám người hòa thượng lại có ba người.
Tô Bạch đi dọc theo bờ sông một lúc, sau đó đi lên một con đường, bắt đầu từ nơi này, trên cơ bản, con đường này chạy dọc theo hướng bờ sông.
Hắn đi trên đường khoảng nửa tiếng, một binh lính cưỡi ngựa đi ở phía đối diện Tô Bạch, dựa theo cách ăn mặc của binh lính này, anh ta hẳn là quân sĩ trong trạm dịch.
Khi đối phương thúc ngựa đi qua bên người hắn, Tô Bạch đưa tay ra, lôi đối phương xuống khỏi ngựa, ngay sau đó một quyền đánh ngất anh ta, lúc này bởi vì viên đan dược kia, Tô Bạch không cần máu tươi, lúc hắn không sinh ra cảm giác đói bụng với máu tươi, Tô Bạch còn không đến mức có sở thích đi hưởng thụ việc hút máu người.
Hắn tùy tiện nhét gia hỏa này vào trong bụi cỏ, Tô Bạch cưỡi ngựa, thật ra kỹ thuật cưỡi ngựa của Tô Bạch không tốt lắm, nhưng khi còn bé, cha hắn từng đưa hắn qua thảo nguyên của Tứ Xuyên cưỡi ngựa, một số kỹ thuật cơ bản về cưỡi ngựa, hắn vẫn nắm được. Hơn nữa, con ngựa này dường như có thể cảm nhận được hơi thở đặc thù của Tô Bạch, khi Tô Bạch cưỡi trên người nó, nó rất ngoan ngoãn.
Cứ như thế, Tô Bạch dọc theo bờ sông, một đường đi đến hạ du.
Đến lúc tối, hắn đi qua một thôn trấn.
Trước đó Tô Bạch không dám tiếp tục đi về phía trước là bởi vì nội dung cốt truyện, chính mình càng đi càng xa, thế nhưng hiện tại, nhiệm vụ chủ tuyến 2 đã được thông báo, chuyện này không thành vấn đề, chẳng khác gì bối cảnh địa đồ của thế giới chuyện xưa lại được mở ra ở khu vực mới.
Đến trấn nhỏ, Tô Bạch còn có chút hiếu kỳ, binh lính trạm dịch kia thế mà còn chưa báo tin ngựa của anh ta bị cướp à, hoặc là nói, thời đại này, giao thông và việc truyền tin quá kém, dẫn đến việc hắn tiêu dao một ngày, chuyện gì cũng không xảy ra, ngược lại khiến cho Tô Bạch có chút không quen.
Tô Bạch để ngựa ở trước khách điếm, hắn đi vào bên trong, gọi một chút đồ ăn và một bầu rượu.
Chờ lúc đồ ăn được mang lên, Tô Bạch muốn tìm tiểu nhị ở đây hỏi thăm một chút về lai lịch của ông lão, nếu như lão nhân kia không lừa hắn, ông ta thật sự là đạo gia 120 tuổi, như vậy ông ta phải là một nhân vật rất nổi danh ở khu vực xung quanh đây.
Nhưng Tô Bạch còn chưa có gọi tiểu nhị đến, hắn liền ngây người, Tô Bạch bỗng nhiên phát hiện, bức tường phía sau lưng hắn có treo một bức tranh.
Bên trên vẽ một đạo sĩ có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, dáng vẻ người đạo sĩ kia, thế mà lại có 7 – 8 phần tương tự với ông lão kia, bên cạnh còn có dòng chữ.
“Trương thiên sư của núi Phục Long ở đây, tà vật mau tránh!”
Quả thật rất nổi tiếng, ông lão được lấy ra làm môn thần để trừ tà, bảo vệ bình an.
Núi Phục Long cách trấn nhỏ này không quá xa, sau khi Tô Bạch ăn xong liền cưỡi ngựa đi đến núi Phục Long, lúc đến dưới chân núi, Tô Bạch liền để ngựa ở lại, tự mình đi lên.
Không giống như sau này, có thể ngồi cáp treo để lên núi, rất thuận tiện lại đơn giản, hiện tại chỉ có thể đi bộ để leo núi, hơn nữa đường núi còn không được thiết kế tỉ mỉ, nhiều chỗ rất khó đi.
Đối với Tô Bạch mà nói, những thứ này không quá khó, chỉ là Tô Bạch sợ hiện tại ông lão kia không có ở trên núi Phục Long, mà chính là dẫn theo tiểu gia hỏa đi vân du rồi, như vậy thật đúng là uổng công, chẳng qua hắn nghĩ đến, nếu như Phát Thanh Khủng Bố đã thông báo nhiệm vụ này, không có khả năng để cho lão đạo sĩ kia đi vân du tứ hải, khiến cho các thính giả không có chút hy vọng hay biện pháp nào.