Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 156 - Chương 156 Bà Lão Kỳ Lạ

Chương 156

Bà Lão Kỳ Lạ


Lúc leo lên đến sườn núi, Tô Bạch phát hiện ra một cái đình, đình này làm bằng gỗ, nhìn giống như lung lay sắp đổ. Ở chỗ này thưởng thức phong cảnh cũng không tồi, Tô Bạch đi vào nghỉ ngơi một chút.


Đồng thời, Tô Bạch cũng cần thời gian để suy nghĩ một số chuyện, ví dụ như, nếu hắn thật đúng là tìm được ông lão kia, hắn nên làm như thế nào để đưa tiểu gia hỏa về.


Trước khi Phát Thanh Khủng Bố thông báo nhiệm vụ chủ tuyến 2, Tô Bạch cảm thấy tiểu gia hỏa đi theo ông lão là một cái kết không tồi, thế nhưng sau khi nhiệm vụ chủ tuyến 2 đưa ra, Tô Bạch không thể không đi tìm tiểu gia hỏa để đón về, thậm chí… Dẫn nó về yêu động, không khác gì tự tay đẩy tiểu gia hỏa vào hố lửa.


Chẳng qua Tô Bạch cũng không có cách nào khác, nếu như chỉ bị trừ 300 điểm cốt truyện, có lẽ Tô Bạch sẽ dứt khoát từ bỏ nhiệm vụ này, thế nhưng đây lại là trừ 3000 điểm cốt truyện, Tô Bạch căn bản không có một chỗ trống nào để lựa chọn.


Ngồi trong đình một lát, lúc Tô Bạch chuẩn bị tiếp tục leo núi, phía dưới, có một bà lão đi đến, bà lão cầm theo một cái giỏ, trong giỏ có nến, hương và tiền âm phủ.


Bà lão dừng lại trước đình, dường như cũng mệt mỏi, bà ta đi vào trong ngồi, ngồi ở đối diện Tô Bạch, từ trong giỏ lấy ra một chiếc bánh ú, tự mình bóc ăn.


Hồn nhiên coi Tô Bạch thành không khí.


Tô Bạch vốn dĩ không định để ý đến bà ta, thế nhưng có một chi tiết khiến cho Tô Bạch chú ý, cho dù người có thể chất như Tô Bạch, lúc leo đến giữa sườn núi, hắn cũng có chút thở hổn hển, thế nhưng trên người bà lão lại không có chút mồ hôi nào, trên núi rất lạnh, thế nhưng leo núi là một hoạt động rất mệt.


Càng khiến cho Tô Bạch cảm thấy quỷ dị chính là, đế giày của bà lão không chút bụi bẩn, đế giày vải, sạch sẽ đến mức khiến cho người ta có chút mất tự nhiên, giống như là một đôi giày mới, còn chưa có đi.


Thế nhưng điều này căn bản không có khả năng, nơi này không có cáp treo, rất nhiều chỗ khó đi, trên đường đến đây, ngay cả quần áo đều bẩn chứ đừng nói đến đế giày?


Bà lão giống như cũng chú ý đến ánh mắt Tô Bạch, bà ta có chút ngoài ý muốn hỏi:


- Chàng trai trẻ, cậu đói rồi à? Chỗ tôi còn có một bánh ú, cậu ăn đi.


- Không cần, tôi không đói bụng.


Tô Bạch từ chối.


Bà lão khẽ gật đầu, chính mình ăn xong bánh ú, thu dọn một chút, lại một lần nữa lên đường,


Tô Bạch cũng đi theo, cách bà lão hơn 10 mét.


Bà lão đi không chậm, thậm chí còn có chút nhanh, Tô Bạch phát hiện ra khoảng cách giữa hắn và bà lão nhanh chóng trở nên rất xa, chỉ một lúc sau, Tô Bạch bị bà lão bỏ lại phía sau.


Hơn nữa, lúc đi qua một số vũng bùn, Tô Bạch đều không nhìn thấy dấu chân của bà lão, rốt cuộc bà ta là người hay là quỷ?


Tô Bạch không biết nếu như hắn biến thành trạng thái cương thi, dùng sát khí để áp bách đối phương, nếu như đối phương là quỷ, liệu có bởi vì thế mà hiện hình hay không? Thế nhưng nghĩ đến nơi này là chỗ của đạo gia, không giống như lúc trước, ở trong huyện thành chỉ có một Lâm Chấn Anh, nếu như hắn làm càn ở đây, sẽ khiến cho mấy đạo sĩ kia chú ý tới, trực tiếp đi xuống, hô hào cái gì mà muốn giúp trời hành đạo, giết chính mình?


Tô Bạch thật đúng là không dám đánh cược.


Tô Bạch tiếp tục đi theo, đã sắp đến nơi cần đến, phía trước xuất hiện một tấm bia đá, văn tự viết trên tấm bia đá này, Tô Bạch không biết, bà lão quỳ xuống trước tấm bia đá, sau đó bắt đầu đốt nến, đốt vàng mã.


Tô Bạch mím môi không biết bà lão này rốt cuộc có ý tứ gì, không lên quan đạo trên núi để tế bái, lại ở chỗ này làm gì?


Đúng lúc Tô Bạch đi ngang qua bà lão để tiếp tục đi lên núi, bà lão bỗng nhiên lên tiếng nói:


- Chàng trai trẻ, cậu không nên đi về phía trước, phía trước đó không phải là nơi mà người như chúng ta có thể đi qua.


Tô Bạch sững sờ, trong lời nói của bà lão rõ ràng ẩn chứa hàm ý.


- Vì sao?


Tô Bạch hỏi.


- Trong lòng cậu hiểu rõ.


Bà lão bắt đầu đốt vàng mã, tiền giấy bay ra ngoài, bay trên không trung, hóa thành tro bụi, nhìn rất tịch mịch.


- Tôi muốn đi tìm người.


Tô Bạch nói.


- Tùy cậu.


Bà lão cúi đầu, bắt đầu dập đầu.


- Bà đang tế bái ai?


Tô Bạch hỏi.


- Người chết.


Bà lão chắp tay trước ngực, bắt đầu niệm kinh văn gì đó.


- Tôi biết bà đốt cho người chết, bà đốt cho người thân của mình à?


Bà lão hơi ngạc nhiên nhìn Tô Bạch, cười nói:


- Chàng trai trẻ, tôi đang đốt vàng mã cho cậu, trên đường xuống hoàng tuyền, cậu không cần lo ăn lo mặc.


Bỗng nhiên, Tô Bạch cảm thấy phía dưới chân mình không ổn định, giống như là đang phát sinh động đất, Tô Bạch vô thức ngồi xổm xuống, hạ thấp trọng tâm của mình, đồng thời hai tay giữ lấy mặt đất, nhưng dưới đất không có vật gì, cả người hắn giống như bay lên không trung, ngay sau đó, cả người Tô Bạch rơi xuống.


- Phù phù…


Tô Bạch bỗng nhiên mở mắt ra, hắn phát hiện mình đang ngồi bên trong đình, trên người hắn bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp, trong đình không có bà lão, cũng không có bánh ú.


Đây chỉ là mơ thôi sao?


Tô Bạch không tin đây chỉ là một giấc mơ, không có trùng hợp như thế, hắn lại nằm mơ ở ngay đây.


Cho dù giấc mơ này có ngụ ý khác nào hay không, Tô Bạch không có khả năng từ bỏ việc leo lên núi, nếu nhiệm vụ thất bại, chính hắn phải chết, ngụ ý của giấc mơ này chính là hắn có thể chết, thật ra bản chất không khác nhau mấy.


Tô Bạch đứng dậy, một lần nữa leo lên núi, điều khiến cho Tô Bạch cảm thấy kỳ quái chính là, đường leo lên núi không giống với giấc mơ kia, hơn nữa, lúc sắp lên đến nơi, chữ viết trên bia đá kia, Tô Bạch có thể xem hiểu:


“Quan Phục Long.”


Lấy tên núi thành tên của đạo quan, chuyện này rất phổ biến.


Tô Bạch hít sâu một hơi, đi qua bia đá kia, thế nhưng một tro giấy bỗng nhiên rơi xuống dưới giày Tô Bạch.


Tô Bạch ngồi xổm xuống, lấy mảnh tro giấy.


- Được rồi, xuống núi.


Tô Bạch xoay người, bắt đầu đi xuống núi, hắn lên núi rất dứt khoát, xuống núi cũng rất dứt khoát.


…..


Một chiếc xe ngựa chạy vào trong tiểu trấn dưới chân núi Phục Long, đánh xe là một người mập mạp.


Mập mạp nói với hai tăng nhân một tiếng, hỏi xem họ có nên ở đây ăn một bữa cơm thật ngon, ngủ một giấc thật say, sau đó lại tiếp tục đi lên phía trước, thế nhưng đề nghị này lại bị hòa thượng trực tiếp bác bỏ.


Dưới sự bất đắc dĩ, mập mạp chỉ có thể đi mua một chút lương khô, ba người đàn ông ngồi trên xe ngựa, tiếp tục đi về phía trước, vừa đi, vừa ăn lương khô.


Xe ngựa tiếp tục đi đến một quán trà dưới chân núi liền dừng lại.


Dù sao bọn họ sắp leo núi, nhất định phải chuẩn bị một chút.


Mập mạp không nhịn nổi, đi qua hỏi chủ quán xem có thức ăn gì như thịt bò không, trên đường đi chung với hai tăng nhân, thật sự là thiếu chất béo.


May mắn tuy chủ quán không có thịt bò tươi, thế nhưng anh ta có một số thịt bò khô và lạp xưởng, mập mạp để chủ quán xào cho mình ít rau, còn anh ta thì ngồi chờ ở bàn.


Gia Thố và hòa thượng đi lấy nước trở về, vốn dĩ bọn họ dự định lên núi ngay trong đêm để không trì hoãn thời gian, thế nhưng nhìn thấy mập mạp ngồi ở đó, bọn họ nhìn nhau cười một tiếng, cùng nhau ngồi xuống chiếc bàn kia.


Chương 156

Bình Luận (0)
Comment