Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 157 - Chương 157 Ngôi Mộ Lẻ Loi

Chương 157

Ngôi Mộ Lẻ Loi


Một bàn ăn đơn giản nhanh chóng được bày ra, trên đó có rau xào, canh, bò khô và lạp xưởng, mập mạp ăn quên cả trời đất, lát nữa bọn họ còn phải leo núi, dĩ nhiên phải bồi bổ.


Gia Thố và hòa thượng đều ăn một chút, hòa thượng còn phân phó cho chủ quán chuẩn bị cho họ một chút lương khô để dự trữ lâu dài, chủ quán nhanh chóng đi chuẩn bị.


- Tôi nói này, trên đường đi chúng ta đều không nhìn thấy A Bạch, không phải cậu ta không tìm được đường đấy chứ?


Mập mạp uống một bát canh, vỗ bụng nói.


Gia Thố lắc đầu:


- Cậu ta có bệnh tâm thần, nhưng cậu ta không ngốc.


- A di đà phật, so với chúng ta, cậu đã đến sớm hơn, có lẽ hiện tại cậu ta đã ở trên núi.


- Nhanh vậy sao? Vậy vì sao hồ ly vẫn cảm ứng được đứa nhỏ kia còn đang ở trên núi?


Mập mạp khó hiểu hỏi:


- Chẳng lẽ A Bạch lên núi nhưng không làm được gì, bây giờ vẫn đang dây dưa ở trên đó?


- Nếu như nhiệm vụ chủ tuyến có thể hoàn thành một cách đơn giản như thế thì tốt.


Khoảng thời gian gần nhất, khí sắc của Gia Thố rõ ràng đã chuyển biến tốt hơn, hiển nhiên, tuy thương thế của anh ta chưa có hoàn toàn khôi phục, thế nhưng cũng coi như lành được 7 – 8 phần.


- Ăn cơm xong, chúng ta leo núi trong đêm.


Hòa thượng buông đũa xuống, ra hiệu mình ăn xong rồi.


- Vội vàng như thế làm gì?


Mập mạp thật đúng là có chút không vừa lòng, kỳ hạn của nhiệm vụ là 30 ngày, bây giờ mới được bao nhiêu lâu, làm gì phải vội vã như thế?


Thế nhưng Gia Thố cũng buông đũa xuống, ra hiệu mình cũng ăn xong.


Mập mạp không còn cách nào khác, chỉ có thể qua thanh toán, sau đó đeo một cái túi lên lưng, ba người bắt đầu đi lên núi.


Chủ quán nhận tiền xong, cũng không lo lắng dọn dẹp bàn ăn, trực tiếp bỏ mặc quán trà của mình, chạy đi ra ngoài, anh ta một đường chạy đến một bãi tha ma.


Người thanh niên đứng ở trước một ngôi mộ lẻ loi.


- Gia, anh nói tôi để ý bọn họ, hiện tại bọn họ đã đi lên núi, dáng vẻ rất gấp gáp.


Chủ cửa hàng nói với người trẻ tuổi.


Người trẻ tuổi khẽ gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một thỏi bạc, ném qua.


Chủ quán hưng phấn nhặt lên, dùng răng cắn thử, thấy người trẻ tuổi xua tay, anh ta lập tức biết điều rời đi.


Tô Bạch đứng trước ngôi mộ lẻ loi, thật ra ngôi mộ này vừa bị hắn mở ra, bên trong có một thi thể nữ được dùng chiếu để đắp lên, thi thể nữ đã vô cùng mục nát, nhưng giỏ trúc trong mộ vẫn còn nguyên vẹn, có hai bánh ú, lá sen đã khô héo, nhưng lột ra, vẫn có thể nhìn thấy nhân thịt bên trong.


- Nếu như trên núi thật sự có chuyện gì, chờ tôi trở lại, bà có thể báo mộng cho tôi, nếu bà còn có tâm nguyện gì chưa làm xong, tôi sẽ cố gắng hết khả năng của mình.


Sau khi nói xong, Tô Bạch cần một nắm đất, vãi lên bên trên ngôi mộ.


……….


Có lẽ bởi vì viên đan dược mà ông lão cho hắn, hiện tại khí tức trên người Tô Bạch càng ngày giống người bình thường. Cho nên so với lúc trước, Tô Bạch có thể dễ dàng che giấu khí tức trên người hắn hơn, dưới điều kiện tiên quyết là giữ một khoảng cách nhất định, Tô Bạch có lòng tin khiến cho hòa thượng và Gia Thố không thể nào phát giác ra được hắn.


Chẳng qua vì muốn an toàn, Tô Bạch chờ ba tiếng sau mới bắt đầu leo núi.


Lần trước, lúc chuẩn bị sắp lên đến đỉnh núi, Tô Bạch bị bà lão ba lần, bốn lượt khuyên can, cuối cùng cũng khiến Tô Bạch đổi ý, dù sao nhiệm vụ chủ tuyến 2 là nhiệm vụ chung cho toàn bộ thính giả, cho dù hắn không phải phải là người đầu tiên leo lên, phía sau nhất định sẽ có người leo lên.


Vì thế Tô Bạch vui vẻ chờ một chút, để cho đám người mập mạp thay hắn dò mìn.


Chờ đến khi Tô Bạch bắt đầu leo núi, hắn ngẩng đầu lên nhìn phía trên liền thấy đốm lửa yếu ớt giống như đom đóm, đây là đám người mập mạp. Tô Bạch nhìn ánh lửa, sau đó lại nhìn khoảng cách, hắn khẽ nhíu mày, dựa theo tốc độ bình thường mà nói, lấy thể chất của ba người mập mạp, ba tiếng trôi qua, bọn họ không có khả năng chỉ mới đi qua lưng chừng núi.


Chẳng lẽ bọn họ gặp phiền toái, hoặc là xảy ra chuyện gì? Bởi vì khoảng cách có chút xa, Tô Bạch không có khả năng biết được đã xảy ra chuyện gì.


Tô Bạch thậm chí còn nghĩ đến một loại khả năng, liệu có phải bà lão kia lại xuất hiện hay không? Thế nhưng suy nghĩ một chút, điều này không có khả năng, trên người Gia Thố và hòa thượng có hơi thở phật môn, coi như là một loại thiên địch với bà lão kia, bà lão không có khả năng không biết sâu cạn, đồng thời, nếu như bà ta muốn đặt cược trên người nhiều người, ngược lại tính toán này rất không có lời, ví dụ nếu như để Tô Bạch biết bà lão còn đem chuyện trên người mình, lặp lại trên đám người mập mạp, như vậy đối với Tô Bạch mà nói, chút cảm kích ít ỏi kia với bà lão, trong nháy mắt, tuyệt đối sẽ không còn sót lại một chút gì.


Xét từ nhiều góc độ, Tô Bạch không thể không chậm lại tốc độ của mình, hắn cần phải giữ khoảng cách an toàn, hiện tại Tô Bạch không muốn chạm mặt với đám người hòa thượng, cũng không cần thiết phải chạm mặt, một đoàn đội dựa trên mối quan hệ về lợi ích để ràng buộc, bất cứ lúc nào cũng có thể vì lợi ích mà đâm một dao sau lưng nhau, quả thật có chút chán.


Hơn nữa, hành động mấy lần trước của Tô Bạch, hiện tại hắn quả đúng không thích hợp gia nhập vào đoàn đội này.


Cuối cùng, sau nửa đêm, Tô Bạch mới nhìn rõ ánh lửa kia ở trên đỉnh núi.


Tô Bạch vô thức tăng tốc độ của mình, thế nhưng cùng lúc đó, Tô Bạch bỗng nhiên cảm nhận được một hương vị không giống với bình thường, lúc này, hắn đang ở cạnh đình, xem như là ở lưng chừng núi, thế nhưng hắn không có dừng lại, tiếp tục đi lên.


Chờ đến khi thêm một đoạn, Tô Bạch không đi nữa, đứng nguyên tại chỗ.


- Mình đã nói rồi, làm sao một thế giới chuyện xưa độc ác như này, đến cuối cùng chỉ còn sót lại mấy người quen biết, mấy “bé cưng” không quen biết khác, không có khả năng đều nghẻo.


Tô Bạch giống như đang lẩm bẩm, nhưng rất rõ ràng, hắn có ý riêng.


Một bóng đen từ trong tối đi ra, dáng người uyển chuyển, hiển nhiên là phụ nữ.


Trên cổ tay người phụ nữ có một chuỗi vòng tay, cho dù là trong đêm tối vẫn lóe sáng.


- Làm sao lại không đi nữa?


Một giọng nữ thanh thúy vang lên.


- Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau, đây vẫn luôn là chuyện khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.


Tô Bạch thành thật nói, hiển nhiên, hắn cố ý thả chậm bước chân, để mấy người mập mạp đi trước dò mìn, thế nhưng hiện tại, thế mà lại có một người đi sau hắn, điều này không khỏi khiến cho cảm giác thành tựu của Tô Bạch giảm đi. Loại chuyện này, phía trước tất cả mọi người xông pha ra chiến đấu, chính mình ra sân sau cùng, gặt hái được thành quả lớn nhất, mới thật đúng là thoải mái.


- Tôi đã phát hiện ra anh từ sớm.


Người phụ nữ nói:


- Ngày đó, tôi theo anh lên núi, thế nhưng anh quay lại.


- Tôi thừa nhận, cô che giấu rất khá, cô là cường hóa ám sát à?


Tô Bạch nhún vai:


- Thật ra tôi rất hiếu kỳ, vừa rồi vì sao cô lại đột nhiên phóng ra sát ý với tôi, nếu như cô không phóng ra sát ý với tôi, tôi tin, tôi sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của cô, cô có thể tiếp tục ẩn mình ở một góc khác.


- Ngọc Châu của tôi cảm ứng được hơi thở nguy hiểm, thật xin lỗi, là tôi sơ sảy, hoặc là nói, bản lĩnh của tôi chưa hơn người.


Người phụ nữ rất thẳng thắn.


Chương 157

Bình Luận (0)
Comment