Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 158 - Chương 158 Thi Thể Nữ

Chương 158

Thi Thể Nữ


“Bây giờ sao đây? Chúng ta cùng nhau đi lên, hay ở nơi này phân rõ người chết ta sống?”


Tô Bạch hỏi.


- Cùng đi thôi, ở chỗ này người chết ta sống, không đáng.


Người phụ nữ nói.


Tô Bạch không nhúc nhích, hắn vẫn đứng đó nhìn người phụ nữ kia.


Song phương giằng co khoảng năm phút, người phụ nữ giống như có chút ngoài ý muốn nói:


- Không phải anh muốn đấu người chết ta sống đấy chứ?


Hiển nhiên, hành động hiện tại của Tô Bạch, chỉ có thể lý giải thành như thế.


Tô Bạch liếm bờ môi của mình, nở nụ cười, sau đó đưa tay ra làm động tác mời, chờ người phụ nữ đi lên.


Không biết vì sao, có lẽ là bởi vì năm phút đồng hồ trầm mặc, người phụ nữ không dám đi lên trước.


- Sao thế?


Tô Bạch hỏi.


Người phụ nữ hít sâu một hơi, đứng ở trước mặt Tô Bạch.


- Bọn họ đã đi lên, chúng ta nhanh tranh thủ thời gian.


Tô Bạch và người phụ nữ cùng nhau đẩy nhanh tốc độ.


Nửa tiếng sau, khối bia đá “Quan Phục Long” xuất hiện trước mặt bọn họ, lần trước Tô Bạch ở chỗ này rồi quay lại, không có tiếp tục đi lên trên.


Người phụ nữ dừng lại, cô ta ngồi xổm xuống trước bia đá, cô ta lấy từ trong ngực ra một thứ gì đó giống như là bản dập, đặt lên chữ viết kia.


(Bản dập: Bản sao nguyên khổ hình một vật hoặc môtip chạm khắc hay đắp nổi, chủ yếu nhằm truyền đạt tác phẩm nổi như tấm bia, phù điêu, tiền kim loại, huy chương…)


- Có thể cho tôi mượn máu tươi của anh không?


Người phụ nữ hỏi.


Tô Bạch lắc đầu:


- Máu tươi của tôi, không tiện lấy ra.


Người phụ nữ khẽ gật đầu, lời giải thích này của Tô Bạch, cô ta xem như hiểu, không phải là đối phương không nỡ bỏ, mà huyết thống thể chất của hắn quả đúng là không tiện.


Đầu ngón tay cô ta rạch vào lòng bàn tay mình, người phụ nữ dùng máu tươi của cô ta thấm đẫm bản dập, trong nháy mắt, khi bản dập được lấy xuống, máu tươi bao trùm lên bản dập, trên đó không có ba chữ “Quan Phục Long”, chỉ có một chữ “Chết”.


- Thật thú vị.


Tô Bạch nhìn chữ viết rồi nói.


Người phụ nữ khẽ gật đầu:


- Quả đúng là thú vị, lần trước anh ở chỗ này quay đầu lại, tôi cũng không dám ở lâu, thế nhưng tôi cũng chú ý đến bia đá này, nó rất kỳ lạ, phía trước có lẽ không phải là đỉnh núi.


Tô Bạch khoanh tay trước ngực, giống như đang tự hỏi:


- Là gì đây? Chẳng lẽ là một kết giới ư?


- Khả năng lớn là kết giới.


- Nếu như nơi này là pháp trận của đạo gia, bọn họ bố trí một kết giới ở đây cũng là chuyện bình thường.


Tô Bạch nói.


- Đạo gia nhà ai lại khắc lên cột mốc của pháp trận một chữ chết?


- Tâm huyết dâng trào, chuyện gì cũng có thể làm được.


Tô Bạch giải thích như thế.


Người phụ nữ nhìn chằm chằm Tô Bạch:


- Có phải anh biết chút gì đó không?


- Xem ra cô không có đi theo tôi ngay từ đầu mà chính là sau khi tôi đi vào trấn nhỏ này, cô mới đi theo sau tôi.


Người phụ nữ khẽ gật đầu, ra hiệu Tô Bạch nói đúng.


- Vậy thì rất tốt, nếu như cô sợ, cô có thể không đi, tôi đi trước.


Tô Bạch từng bước đi lên, đi qua bia đá, sau đó con đường phía trước bằng phẳng hơn nhiều, đi khoảng 5 phút, một tòa đạo quan xuất hiện trong tầm mắt của Tô Bạch, đạo quan này rất thấp, thấp đến mức khiến cho Tô Bạch cảm thấy nó xuất hiện ở đây rất không thích hợp, không xứng với một ngọn núi nổi tiếng, giống như một căn nhà đất của người bình thường, nhìn không có chút phong thái nào của đạo trường người tu tiên.


Người phụ nữ đuổi theo, đi phía sau lưng Tô Bạch, thuật ẩn thân của cô ta rất tốt, thế nhưng Tô Bạch cũng không kiêng kỵ cô ta, một khi cô ta lựa chọn ra tay với hắn, Tô Bạch có lòng tin mình có thể tiếp tục chống đỡ, thậm chí là phản sát.


Dù sao, cho dù là Vampire hay cương thi, đều là loại người mà sát thủ không muốn ám sát nhất, bởi vì rất khó một kích giết chết bọn họ.


- Có chút thất vọng.


Tô Bạch vừa đi vừa nhìn, nếu như không phải phía trước mỗi ngôi nhà đều có đủ loại gương bát quái, có liên quan đến đạo gia, Tô Bạch đã thật sự cho rằng mình đến một thôn xóm bình thường, nhất là phía trước một căn nhà còn có một dây ngô phơi khô.


Tiếp tục đi vào bên trong, Tô Bạch nhìn thấy mấy ngôi mộ, có mới, có cũ.


Tô Bạch đến gần, dừng bước trước một ngôi mộ không có chữ.


- Ngôi mộ này rất mới.


- Quả đúng là rất mới.


Người phụ nữ phụ họa.


- Tôi nói này, cô không thể lấy khăn che mặt xuống à?


Tô Bạch có chút không kiên nhẫn, từ đầu đến chân người phụ nữ này đều là màu đen, Tô Bạch lý giải là vì “nghề nghiệp” của cô ta, thế nhưng ngay cả mặt mà cô ta cũng không muốn lộ ra, như vậy thật vô vị.


- Anh thật sự muốn nhìn à?


- Cô rất xấu?


- Không tính là xấu.


- Vậy thì quên đi, tôi không hứng thú.


Tô Bạch từ chối.


Sau đó, lực chú ý của Tô Bạch đều tập trung lên ngôi mộ mới, ngôi mộ này rất mới, giống như hôm qua vừa được tu sửa, đất bùn trên đó còn mang theo cảm giác ướt át chưa có bốc hơi hết.


Tô Bạch lấy dao găm ra, trực tiếp đào nó.


Hắn muốn nhìn xem, rốt cuộc bên trong ngôi mộ mới này có gì.


Dao găm vô cùng sắc bén bị Tô Bạch lấy ra đào mộ, thật đúng là có chút phung phí của trời, thế nhưng hiệu quả rất cao, rất nhanh, ngôi mộ vốn không sâu, bị Tô Bạch đào ra.


Bên trong có một chiếc quan tài rất bình thường, không quý giá gì, giống như được làm từ mấy mảnh gỗ thường gặp trên núi, hơn nữa kiểu dáng đơn giản, trên thực tế, trên quan tài sẽ có rất nhiều chi tiết nhỏ, thế nhưng trên chiếc quan tài này, một chút cũng không biểu hiện ra ngoài, giống như cố ý lược bỏ.


Tô Bạch phủi bụi đất bên trên, nói với người phụ nữ phía sau:


- Đến giúp tôi một chút, tôi đứng đầu này, cô đứng ở đầu bên kia, chúng ta mở nắp quan tài lên.


- Như thế có chút không tốt? Anh định mở nắp quan tài ra ư?


Người phụ nữ có chút do dự.


Tô Bạch giận quá hóa cười:


- Lúc này, cô quan tâm chuyện này làm gì.


Người phụ nữ khẽ gật đầu, đứng ở đối diện Tô Bạch.


Hai người cùng nhau nâng nắp quan tài, trước đó Tô Bạch đã quan sát qua, không có đóng đinh, cho nên hai người nhanh chóng mở được nắp quan tài ra.


Bên trong là một thi thể nữ, trên người nữ thi thể đều là trang phục màu đen, trên mặt cũng có một tấm mạng che màu đen.


- Thật giống cô.


Tô Bạch trêu chọc, chờ đến khi Tô Bạch nhìn thấy chuỗi vòng tay rất sáng trên cổ tay thi thể nữ kia, ánh mắt hắn ngưng lại!


Người phụ nữ khẽ gật đầu:


- Quả đúng là giống, anh khiến cho ngày hôm qua, tôi tốn công bận rộn, hôm qua vừa đào hố chôn mình, hôm nay anh lại đào tôi ra.


Nghe thấy người phụ nữ nói như thế, Tô Bạch không có quá nhiều kinh ngạc, từ lúc mở quan tài, nhìn thấy thi thể nữ kia, hắn liền đại khái đoán ra được, chỉ là vẫn có nhiều chỗ nói không thông, dựa theo những gì cô ta nói, cô ta đã chết, vì sao còn phải dằn vặt như thế? Người chết như đèn đã tắt, bây giờ cô ta có thể duy trì được loại trạng thái này, hẳn là do đặc thù của khu vực này, thế nhưng từ biểu hiện của cô ta, Tô Bạch có chút không nắm được mục đích của cô ta, chẳng lẽ cô ta muốn đi theo hắn lên núi, sau khi mở quan tài ra, hù dọa hắn một chút?


- Cho nên, lúc trước cô nói, cô lén đi theo sau tôi lên núi, lại cùng tôi xuống núi, hẳn là giả, lúc tôi lên núi, thật ra cô đã sớm ở trên núi, sau đó cô theo tôi xuống núi, lần này lại đi cùng tôi lên núi.


Chương 158

Bình Luận (0)
Comment