Chương 159
Thánh Mẫu
Người phụ nữ khẽ gật đầu, không có nói thêm gì, thậm chí còn không quan tâm đến thái độ của Tô Bạch, chỉ yên lặng nhìn thi thể của mình, bởi vì cô ta che mặt, cho nên không nhìn thấy rõ nét mặt của cô ta, thậm chí ngay cả ánh mắt của cô ta cũng rất mơ hồ, thế nhưng Tô Bạch có thể cảm nhận được, đối với thân thể của chính mình, cô ta có cảm giác lưu luyến không rời, mang theo một loại cảm giác thương cảm, tuy đối mặt nhưng lại không thể không vĩnh viễn biệt ly.
- Sau đó thì sao?
Tô Bạch vẫn ngồi xổm bên quan tài:
- Cô như thế khiến cho tôi có chút không biết làm sao.
Ý của Tô Bạch chính là, tiếp theo nên làm như thế nào, cô cũng nhanh cho một thái độ đi, là muốn ra tay kéo theo hắn chết cùng, hay là muốn làm gì khác, cô nhanh tỏ thái độ, như thế mọi người có thể tiến vào giai đoạn tiếp theo, nên đánh nên giết, nên đàm nên luận, như thế nào cũng được, chỉ cần cô tỏ thái độ là được.
Cô ta cứ như thế tự luyến nhìn thi thể của chính mình, Tô Bạch thật đúng là có chút không biết nên làm gì bây giờ.
- Tôi không biết mình nên làm gì bây giờ, theo như lý thuyết, tôi chết đi, anh không chết, có phải tôi nên để anh chết đi, sau đó đi theo tôi? Nếu không tôi rất cô đơn.
Tô Bạch khẽ gật đầu:
- Nếu như tôi là cô, có lẽ tôi sẽ cho tất cả đám thính giả tới nơi này đều đi theo tôi, không bỏ qua cho bất kỳ ai.
Đây là ý tưởng chân thật nhất của Tô Bạch, nghĩ lại, nếu như một mình hắn phải tiếp tục chờ đợi ở nơi này, những thính giả còn lại hoàn thành nhiệm vụ, quay về thế giới hiện thực, quả đúng là một loại cực hình, phần lớn thính giả, thậm chí là phần lớn người bình thường đều sẽ đưa ra lựa chọn như thế.
- Chẳng qua tôi không phải là anh.
Người phụ nữ đứng lên, thân thể của cô ta bắt đầu lơ lửng.
- Tôi không còn hứng thú gì.
Tô Bạch nhìn người phụ nữ đang bay lên:
- Tôi không tin.
Người phụ nữ cười:
- Ngay chính tôi cũng không tin, thế nhưng tôi thật sự không có hứng thú.
- Hiện tại tôi là quỷ?
- Hay là con rối?
- Hay là tượng gỗ?
- Ngay cả chính bản thân tôi cũng không biết chính mình là gì, tôi chỉ biết chính tay tôi đã mai táng thi thể mình, loại cảm giác này, thật đúng là không tốt chút nào, tôi không có hứng thú để cho các người đi trải nghiệm một chút, vô vị, rất vô vị.
Tô Bạch xoa mắt mình:
- Nghe rất cảm động, tôi thay mặt toàn thể thính giả cảm thấy rất kiêu ngạo và tự hào, bởi vì trong số thính giả lại có một người có tình cảm cao thượng như cô, lúc đầu tôi cho rằng, trong đoàn thể này đều là những kẻ biến thái, không nghĩ đến thật đúng là xuất hiện một thánh mẫu.
Người phụ nữ nghe thấy thế, cô ta trầm mặc thật lâu, sau đó thở dài.
- Chỉ là, tôi nguyện ý hay không nguyện ý để cho các người thử loại cảm giác này một chút, điều này căn bản không ảnh hưởng đến đại cục. Anh nhìn đi, bia mộ của anh đã xuất hiện.
Người phụ nữ vừa nói xong, trước mặt Tô Bạch xuất hiện một tấm bia mộ từ trong đất chui lên, nó cao hơn nửa người, là bia mộ kiểu cũ.
Trên bia mộ không có chữ, nhưng ở đó lại có khí tức của Tô Bạch.
Tô Bạch hiểu rõ, đây là bia mộ của hắn, bia mộ tạo ra riêng cho hắn.
- Thú vị.
Tô Bạch ngồi xổm xuống mộ bia của chính mình, đưa tay ra sờ một chút.
- Thi thể của tôi đâu?
- Chẳng phải đang ở phía sau lưng anh ư?
Người phụ nữ chỉ tay về phía sau lưng Tô Bạch.
Tô Bạch nghe thấy thế liền quay đầu nhìn lại, hắn phát hiện ra sau lưng hắn còn có một “Tô Bạch” đang đứng đó, Tô Bạch kia nhắm mắt lại, chậm rãi ngã xuống đất, nằm im hơi lặng tiếng.
- Bây giờ anh có thể đem mình đi chôn, nếu không, xác anh sẽ nhanh hư thối.
Giọng nói của người phụ nữ mang theo chút thê lương buồn bã:
- Trước đó ở tấm bia đá trên núi, tôi đã sao chép một chữ “chết”, ý định ban đầu của tôi là để cho anh biết khó mà lui.
Tô Bạch lắc đầu:
- Cô đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa, tư thế kia của cô, giống như một người cởi sạch sành sanh, giang rộng hai chân, kêu to với tên sắc lang không được qua đây, không được làm hỏng danh tiếng vũ nữ thoát y của cô vậy.
Người phụ nữ còn đang lơ lửng trên không trung, đối với trêu chọc của Tô Bạch, cô ta không có chút phản ứng nào.
Tô Bạch ngẩng đầu lên nhìn cô ta:
- Cô có thể đừng bay tới bay lui như nữ quỷ trên đầu tôi không?
- Vốn dĩ tôi chính là quỷ.
Người phụ nữ trả lời.
- Cho nên, cô có thể khiến cho tôi không có phòng bị, đi theo sát tôi, là vì nguyên nhân này?
- Có lẽ thế.
- Ừm.
Tô Bạch cúi đầu, hết sức nghiêm túc nhìn thi thể, bàn tay sờ lên mặt mình.
Người phụ nữ bay đến trước mặt Tô Bạch, dùng một giọng nói rất bình tĩnh, hỏi:
- Tôi rất hiếu kỳ, lúc anh quay người lại nhìn thấy thi thể của chính mình, rốt cuộc trong đầu anh suy nghĩ gì?
- Tôi đang suy nghĩ có nên nhân lúc còn nóng để làm một phát.
Trước ngực người phụ nữ chập trùng, hiển nhiên cô ta bị câu trả lời của Tô Bạch làm cho kinh hãi, lúc nhìn Tô Bạch, ánh mắt cô ta trở nên quỷ dị.
Tô Bạch phủi tay đứng lên, nhìn cũng không nhìn thi thể của mình, sau đó tiếp tục đi vào trong.
- Thi thể của anh đang thối rữa.
Người phụ nữ nhắc nhở.
Đúng thế, thi thể trên mặt đất của Tô Bạch đã xuất hiện thi ban, có vài chỗ đã bắt đầu thối rữa.
Loại cảm giác này cùng lúc xuất hiện trong đầu Tô Bạch, dường như thân thể của mình còn đang ở trên người mình, nhưng lại có một loại cảm giác chính mình sắp thối rữa, chính mình sắp sụp đổ, chân thật như thế, rõ ràng như thế.
Chỉ là, Tô Bạch vẫn còn tiếp tục đi về phía trước, hồn nhiên không có quay đầu nhìn cỗ thi thể của chính mình, cũng không có suy nghĩ mai táng thi thể của mình vào trong mộ bia.
Tô Bạch tiếp tục đi vào trong, xung quanh không còn là những căn nhà bình thường như trước, mà chính là xuất hiện một khu vực trống, rộng khoảng 100 mét vuông, giống như một thao trường, ở một đầu khác của thao trường, xuất hiện một kiến trúc có chút đồ sộ.
Có lẽ đây chính là chỗ ở của người tu chân, dường như nơi này chia thành nhiều đẳng cấp, Tô Bạch cảm thấy chỗ hắn vừa đi qua, hẳn là chỗ ở của tu sĩ tầng chót, tương lai và số mệnh của bọn họ, khả năng sau khi xuống núi, bọn họ cũng giống như Lâm Chấn Anh, đi làm đạo sĩ, bắt tiểu quỷ, diệt tiểu yêu, thuận tiện thay đạo trường của núi Phục Sơn làm một chút “quảng cáo”.
Còn những người có thiên phú cao sẽ tiếp tục ở trong núi tu luyện, bởi vì thứ hai nhóm người này theo đuổi đã hoàn toàn khác biệt.
Tô Bạch tiếp tục đi tới, khi hắn đến vị trí trung tâm của thao trường, cảm giác mục nát lại xuất hiện trên người hắn, giống như cơn nghiện ma túy, cũng giống như một người bình thường đối mặt với việc súng chỉ thẳng vào trán mình, một loại cảm giác thi thể mình thối rữa, chính mình cũng sắp biến mất lóe lên trong đầu, không cách nào biến mất.
Tô Bạch cúi thấp đầu xuống, phát ra một tiếng gầm nhẹ, sau đó cắn răng, tiếp tục đi về phía trước.
Đây là một loại cảm giác đối kháng rất thống khổ, cũng là một lựa chọn rất khó khăn, dường như trong lòng Tô Bạch đang có một giọng nói không ngừng thuyết phục Tô Bạch, chỉ cần hắn đem thi thể bỏ vào quan tài, tất cả đều tốt, hắn sẽ không phải thống khổ, sẽ không chật vật, hắn có thể đạt được giải thoát.