Chương 160
Không Công Bằng
Thế nhưng tính cách của Tô Bạch đâu giống người thường, người như vậy thường có thể làm ra được những hành động mà người khác không có cách nào ngờ tới.
Hắn thật sự liều mạng, hoàn toàn liều mạng!
Người phụ nữ bay ở đằng sau Tô Bạch, đối với loại hành động này của Tô Bạch, cô ta rất không hiểu, cô ta là người từng trải, cho nên cô ta hiểu rõ loại cảm giác này rốt cuộc đáng sợ như thế nào, dường như có vô số con giòi đang nhúc nhích trong xương mình, thật sự kinh khủng.
Thế nhưng, ngay khi Tô Bạch đi qua thao trường, hắn bỗng nhiên cảm thấy cảm giác này hoàn toàn biến mất, Tô Bạch cười, quay đầu lại.
Người phụ nữ vô thức nhìn về phía dưới đất, phía dưới, trong nháy mắt, thi thể của Tô Bạch dừng lại thối rữa, ngược lại hóa thành ngôi sao bay đến chỗ Tô Bạch.
- Chuyện này….
Trong mắt người phụ nữ tràn đầy khiếp sợ, nhưng rất nhanh, cô ta liền hiểu ra, đến cuối cùng lại có tâm trạng buồn bực, ảo não.
- Cô nhìn đi, thật ra chết hay không, không có đơn giản như thế, nơi này hẳn là một kết giới, một kết giới vô cùng bá đạo, nếu như không nhịn được, chủ động chôn thi thể mình, vậy thì sẽ thật sự chết đi, mãi mãi bị giam cầm ở nơi này, trở thành một con rối, nếu như có thể đi thẳng ra ngoài, chỉ cần đến nơi đây, tác dụng của kết giới liền hoàn toàn biến mất.
- Thật ra, căn bản không có thật sự chết đi, chỉ là một dụng ý kỳ lạ.
Tô Bạch dường như không biết người phụ nữ đang phẫn nộ, hắn thoải mái nói, cùng lúc đó, ngôi sao kia không ngừng dung nhập vào cơ thể hắn, Tô Bạch cảm thấy người hắn giống như được thanh tẩy toàn bộ, một lần thăng hoa, loại cảm giác này, tuyệt không thể tả.
Trước đó là viên đan dược của ông lão, lần này đến đây, thân thể Tô Bạch được thăng hoa, Tô Bạch hai lần lấy được chỗ tốt, tuy không nhìn ra được thực lực tăng lên, thế nhưng đối với việc cường hóa và sử dụng năng lực của hắn lại có ảnh hưởng vô cùng quan trọng, xem như đặt xuống một nền tảng tốt.
- Dựa vào cái gì anh không chết, dựa vào cái gì anh có thể đi qua!
- Dựa vào cái gì tôi lại mai táng thi thể của chính mình!
- Dựa vào cái gì tôi bị giam vĩnh viễn ở đây, mà anh lại không bị giam!
- Chuyện này không công bằng! Không công bằng!
Người phụ nữ dường như phát điên bay đến chỗ Tô Bạch, mang theo sát khí lạnh thấu xương.
Tô Bạch đưa tay lên sờ chóp mũi của mình, bình tĩnh nói:
- Xem đi, loại người thánh mẫu chính là giống như cô vậy.
Người phụ nữ đã trở nên điên cuồng, hiển nhiên trước đó thái độ lạnh nhạt của cô ta, giống như những gì Tô Bạch đã nói, chỉ là giả bộ mà thôi.
Loại tư thái kia, loại thái độ kia, loại lời nói không hy vọng anh và tôi đều biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ kia, ngay từ đầu Tô Bạch đã không tin, ngược lại nếu như Tô Bạch còn tin loại chuyện hoang đường này, thật đúng là 20 năm đều sống uổng phí.
Giả nhân giả nghĩa, giả rộng lượng, hư cấu tô son trát phấn lên mình, khoác lên người tư thái hào hiệp.
Thật ra cũng không chịu nổi một kích như vậy.
Lúc gặp được người khác tốt hơn chính mình, lúc gặp được người khác thế mà không có xui xẻo như mình, lúc gặp được người khác thế mà ưu tú hơn mình, bộ mặt giả lập tức bị xé rách, hiện ra sự ghen tỵ và không cam tâm, hơn nữa người bị kéo xuống mặt nạ ngụy trang, thường giống ma quỷ hơn những kẻ ngay từ đầu đã thể hiện ra mình xấu xa.
Chẳng qua một sát thủ đã bị cừu hận và các loại cảm xúc tiêu cực tràn ngập đầu óc, còn có thể phát huy ra mấy phần thực lực, thật ra chuyện này không cần nói cũng biết, một sát thủ cứ như thế thoải mái liều lĩnh xông đến, Tô Bạch càng thêm không sợ hãi, người phụ nữ đối diện kia chỉ là một kẻ thua cuộc, một kẻ thất bại, không có gì đáng sợ.
Trong lòng bàn tay người phụ nữ xuất hiện luồng khí đen, nó dần dần ngưng tụ ra một thanh kiếm.
Tô Bạch để dao găm chắn ở trước ngực, bày ra tư thế sẵn sàng đón địch.
Song phương đến gần nhau.
Kiếm của người phụ nữ đâm thẳng, không mang theo động tác dư thừa nào, hiển nhiên là thật lòng muốn cho Tô Bạch chết.
Tô Bạch dùng dao găm chống đỡ, nhưng chuyện khiến cho Tô Bạch nhíu mày xảy ra, thanh kiếm của người phụ nữ trực tiếp xuyên qua dao găm, giống như một luồng khói đen, không có hình dáng cụ thể.
Đối mặt với biến hóa này, Tô Bạch nhanh chóng lui lại, thế nhưng tốc độ của kiếm càng lúc càng nhanh, vẫn đâm vào lồng ngực hắn, đồng thời trong nháy mắt, nó biến thành hình dáng thực thể.
Tô Bạch phát ra một tiếng đau đớn.
Người phụ nữ phát ra một tiếng thét dài sung sướng, hiển nhiên, cô ta rất vui khi nhìn thấy Tô Bạch luân lạc đến mức có chung một kết cục như mình, bây giờ cô ta ở trạng thái người không ra người, quỷ không ra quỷ, cô ta muốn Tô Bạch biến thành quỷ!
Thế nhưng, một giây sau, cô ta ngây ngẩn cả người, cô ta thế mà nhìn thấy Tô Bạch phát ra một tiếng kêu đau đớn, sau đó chủ động đi lên.
“Phập”
Kiếm của người phụ nữ đâm xuyên qua ngực Tô Bạch, Tô Bạch đi lên, để thân kiếm xuyên qua ngực hắn, giống như hắn chủ động đi qua đón lấy mũi kiếm chịu chết.
Thế nhưng, cơ hội chính là xuất hiện ngay chớp mắt, khi hắn kéo gần khoảng cách, dao găm dưới sự khống chế của Tô Bạch, tạo ra một đường cong băng lãnh.
Người phụ nữ muốn ngẩng đầu, nhưng bờ môi cô ta co quắp mấy lần, đầu của cô ta rơi về phía sau.
Thi thể không đầu ngã xuống mặt đất, bắt đầu bốc cháy.
Đồng thời, ở trước bia mộ của người phụ nữ, bắt đầu một lần nữa ngưng tụ ra một cô ta mới.
Tay phải của Tô Bạch cầm theo dao găm, tay trái che vết thương ở ngực, bắt đầu xông đến.
Vị trí của kết giới này quá mức quỷ dị, Tô Bạch có thể nhân cơ hội này trực tiếp rời đi, hắn không tin người phụ nữ kia có thể luôn đuổi theo vào bên trong, cô ta nhất định bị giới hạn.
Chỉ là cứ thế rời đi không phải là phong cách của Tô Bạch, đối phương đã ra tay với hắn, vậy thì, không chết không thôi!
Người phụ nữ muốn một lần nữa ngưng tụ ra thân thể, cô ta cần có thời gian, quan trọng hơn, chính cô ta chưa có trải qua loại chuyện bị giết, sau đó lại một lần nữa sống lại, Tô Bạch lấy đi lần đầu của cô ta, cho nên cô ta có chút lạ lẫm, như vậy sẽ trì hoãn nhiều thời gian hơn.
Lúc này, Tô Bạch không chút dây dưa dài dòng nào, xông tới trước mộ bia của người phụ nữ kia, ngồi xổm bên quan tài của cô ta.
Lúc trước, cô ta và Tô Bạch cùng nhau mở nắp quan tài lên, bây giờ còn chưa có đóng lại.
Không biết hiện tại người phụ nữ này có hối hận vì trước đó đã giả bộ sói vẫy đuôi, giúp Tô Bạch mở ra nắp quan tài của chính mình hay không.
Lúc Tô Bạch đưa tay ra hướng về phía thi thể người phụ nữ, hắn còn cố ý quay đầu nhìn vẻ mặt người phụ nữ đang một lần nữa ngưng tụ lại hình thể.
Ừm, Tô Bạch rất hưởng thụ loại cảm giác này.
Lúc nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ và bối rối theo bản năng của người phụ nữ, Tô Bạch thỏa mãn nở nụ cười, sau đó, ngay lúc hắn cười, hắn đưa hai tay đến bên cổ thi thể người phụ nữ nằm trong quan tài, vặn một cái.
“Răng rắc!”
Âm thanh giòn tan vang lên, đầu người phụ nữ kia cứ thế bị Tô Bạch dùng phương thức thô bạo, đơn giản bẻ gãy.
Khi Tô Bạch phát lực, hắn thậm chí còn để cho chính mình nhanh chóng chuyển sang trạng thái cương thi để tăng cường sức mạnh, chẳng qua việc này chỉ diễn ra trong nháy mắt mà thôi, ở chỗ này, Tô Bạch không dám quá mức trắng trợn, trước đó hắn không có trực tiếp dùng trạng thái cương thi qua đối kháng với công kích của người phụ nữ này, không phải là vì Tô Bạch khinh thường cô ta, mà chính là lo lắng chính mình quá mức phô trương sẽ kích thích đến thứ gì đó ở đây, dù sao nơi này cũng là đạo trường của đạo gia, tuy bây giờ nhìn lại, càng ngày càng không có cảm giác đạo trường của đạo gia.