Chương 1360
Cha Bạch Và Mẹ Bạch 2
“Cô ăn đi, tôi thích ăn hoành thánh, không thích ăn hồn đồn nhỏ.” Chị Lưu đặt hoành thánh lên bàn của Tiểu Tô, sau đó lấy áo khoác của mình trên giá treo đồ bên cạnh.
Nam Thông thuộc thành phố vùng duyên hải, cho dù đã vào hè nhưng về nhà trong đêm sau khi tiết mục đêm khuya kết thúc vẫn rất lạnh.
“Hoành thánh? Vậy lần sau tôi sẽ đặt hoành thánh.” Ngược lại Trần Đức không để ý hồn đồn mà mình mua làm lời cho Tiểu Tô, thật ra anh ta cũng biết mình không có khả năng với chị Lưu, một mặt là vì khí chất lạnh lùng nhất quán của chị Lưu khiến anh ta rất khó sinh ra lòng nhòm ngó gì đó, còn nữa, chị Lưu cũng không phải người phụ nữ trống vắng và cô đơn kia, cho dù mình muốn làm cỏ mềm sáp tới trước mặt người ta thì người ta vẫn không có hứng thú như cũ.
Nhưng có đôi khi đàn ông lại mặt dày như vậy đấy, biết rõ hai người không có một chút khả năng phát triển nào nhưng vẫn không nhịn được mà đối xử tốt với cô ta.
Chị Lưu không còn trẻ, tuy rằng đã bảo dưỡng đến mức hoàn toàn khiến người không đoán ra được tuổi thật của chị ta nhưng vẫn có thể cảm giác được chắc hẳn đã đến tuổi làm mẹ người ta rồi, đối với suy nghĩ của Trần Đức về mình, hiển nhiên chị Lưu có thể làm đến mức lấy ra được thì cất đi được, nắm bắt có chừng mực, đây là trí tuệ của người làm phụ nữ, nói một cách chính xác thì là trí tuệ mà một người phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ cần có.
Khi ra khỏi cửa lớn đài phát thanh, sắc trời có hơi không tốt, đã đổ cơn mưa nhỏ khiến cho cái lạnh đêm nay càng tăng thêm một phần.
Bên trái cánh cửa không xa có hai sạp bán đồ nướng, không có cửa hàng nên chỉ coi là quầy hàng lưu động, thật ra lợi nhuận của việc làm ăn buôn bán kiểu này quả thật rất nhiều, đồ được bán trên sạp đồ nướng đều có thể bán sỉ, hơn nữa giá bán cũng không đắt, dụng cụ nướng cũng đều là kiểu mua một lần có thể dùng lâu dài, sớm đã hồi lại vốn, cộng thêm không cần phí cửa hàng nữa.
Hơn nữa buổi tối ra ngoài bày sạp chỉ cần hiểu chút quy tắc khi dọn quán tự mình quét dọn sạch sẽ gần đó là được, cũng rất ít khi có quản lý đô thị tới gây rắc rối, chỉ là người sẽ khá mệt, đương nhiên, bản thân việc sống trên đời này đã là một chuyện rất mệt rồi.
Chị Lưu cầm túi của mình đi tới bên một quầy hàng, sạp hàng này do một đôi vợ chồng quản lý, cộng thêm một cậu em vợ làm trợ thủ, việc làm ăn không vắng không đông, người ngồi được non nửa, nhưng đêm còn dài đã coi như không tồi rồi.
“Ba món cũ nhé!” Chị Lưu vừa cười vừa bảo bà chủ.
“Được, cô ngồi đi.” Bà chủ chủ động lấy một cái khăn ra lau chiếc bàn trước đó đã lau qua ở bên cạnh một lần nữa, rồi mời chị Lưu ngồi ở đó, đại khái là vì chị Lưu là khách quen, bà chủ lại biết chị ta là người của đài phát thanh cho nên rõ ràng vô cùng khách sáo, đương nhiên còn có một điểm quan trọng nhất chính là vợ chồng bà chủ cũng giống chị Lưu, đều là người Tứ Xuyên.
Một khi con người rời khỏi quê hương mới cảm giác được sự thân thiết của tiếng địa phương.
Đợi sau khi chị Lưu ngồi xuống, bà chủ còn đích thân đi nấu óc heo cho chị Lưu, vốn sạp đồ nướng của bà chủ không bán óc heo, nhưng vì chị Lưu thích ăn cho nên mỗi ngày bà chủ đều sẽ chuẩn bị một ít, coi như là mọi người kết bạn, trời nam đất bắc tha hương cầu thực, gặp được một tri âm đồng hương có khẩu vị tốt cũng vô cùng khiến người cảm thấy thân thiết.
Không có chiều người Nam Thông thích ăn óc heo hoặc là nói người ở khu vực duyên hải Giang Chiết thích món này cũng không nhiều, cộng thêm người thích ăn mấy thứ như lòng gà lòng vịt cũng rất ít, nhưng mấy món ngon này quả thật người Tứ Xuyên rất thích ăn, và hiển nhiên người Tứ Xuyên có cách của mình để khử mùi tanh của mấy loại thực phẩm này để nó trở nên ngon hơn.
Vài người ngồi bàn bên cạnh túm tụm ăn xiên nướng, có vài người không nhịn được mà liếc mắt nhìn về phía chị Lưu, đại khái cảm thấy cơ hội gặp được người đẹp như thế ở sạp đồ nướng giữa đêm hôm khuya khoắt quả thật quá thấp, giữa bọn họ dùng tiếng địa phương để bình phẩm về ngoại hình của chị Lưu, có vài lời quả thật có hơi không lọt tai nổi, nhưng bọn họ cảm thấy mình nói là tiếng Nam Thông, tự cho rằng chị Lưu vừa rồi dùng khẩu âm Tứ Xuyên để trao đổi với bà chủ sẽ nghe không hiểu, ngôn ngữ bất đồng hiển nhiên cũng sẽ không có gì xấu hổ, mà tiếng địa phương Nam Thông quả thật là một loại khiến người khó hiểu nhất trong hệ thống tiếng địa phương toàn quốc.
Chị Lưu lại nghe hiểu nhưng chị ta không để ý, thậm chí đối diện với mấy thanh niên trẻ dùng cơ thể của mình để trêu hoa ghẹo nguyệt cũng không thể khiến đôi mày của chị ta nhíu lại một lần.
Nếu bạn đã sống trong thế giới này, vậy khi bạn được hưởng thụ một mặt tốt đẹp của thế giới này cũng phải tập quen với những thứ ghê tởm và bẩn thỉu trong nó.
Cũng may, óc heo, hoành thánh và một bát “lẩu nhân gian” đã được bưng lên, có thức ăn rồi có thể tạm thời phân tán lực chú ý của mình.
Bà chủ xới một bát cơm cho chị Lưu, sau đó đi làm việc của mình.
Một mình chị Lưu ngồi ăn yên tĩnh ở đó, đây có lẽ là thời khắc thoải mái nhất trong ngày của chị ta.
Bà chủ cũng là một người cảm tính, nếu bình thường buổi tối không bận, bà ta luôn thích ngồi bên cạnh chị Lưu nói chuyện với chị ta, nói nhiều nhất chẳng qua là về một đôi trai gái của mình, hai vợ chồng ra ngoài làm việc kiếm tiền, hai đứa con ở lại Tứ Xuyên học cấp hai, hiển nhiên trong lòng lo lắng vô cùng.