Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1361 - Chương 1361 Cha Bạch Và Mẹ Bạch 3

Chương 1361

Cha Bạch Và Mẹ Bạch 3


Ấn tượng của người đời đối với con gái Tứ Xuyên phần lớn là đanh đá, nhưng trên thực tế, thật ra con gái Tứ Xuyên biết chăm sóc gia đình nhất, cảm giác trách nhiệm đối với gia đình và cảm giác cống hiến cũng rất mạnh, một điểm này có thể nhìn thấy được rõ ràng nhất trên người bà chủ.


Bà chủ cũng từng hỏi chị Lưu có phải có con của mình không, vì bà chủ không chắc chắn thành phần tri thức ở thành phố như chị Lưu cho dù đã có tuổi rồi hình như không muốn có con cũng rất nhiều.


Nối dõi tông đường và kế thừa hương hỏa đối với người thành phố hiện đại mà nói đã không thể gọi là sứ mạng nữa mà là một loại trói buộc.


Chị Lưu đã từng đáp một lần nhưng hình như phải trầm ngâm mất một lúc mới trả lời: “Có chăng.”


Có con hay không còn cần dùng câu nghi vấn để đáp lời quả thật là một chuyện rất kỳ lạ, nhưng bà chủ tự động bổ não thành có khả năng trước đây chị Lưu đã từng ly hôn, con đi theo chồng.


Hoành thánh rất ngon miệng, nước dùng cũng rất tươi mới, óc heo trơn mềm, “lẩu nhân gian” cũng rất đưa vị, bữa ăn khuya đường phố vị Tứ Xuyên này thật sự được coi là ưu đãi mà bà chủ đặc biệt dành cho chị Lưu.


Giống như người Trung Quốc sang Mỹ mở quán ăn, khẩu vị món Trung trong quán ăn sẽ trở nên rất kỳ lạ là vì cố tình làm hùa theo khẩu vị của người Mỹ. Tuy rằng vợ chồng bà chủ là người Tứ Xuyên chính thống nhưng bình thường xiên nướng và món đêm bán ra cũng không thể tính là vị Tứ Xuyên chính thống, vì đại đa số người bản địa đều ăn không quen cho lắm, cho dù cái biển dán trước giá nướng của xe đẩy là “Xiên nướng Thành Đô cũ.”


Đặc biệt là một đĩa ớt cựa gà và một đĩa dưa chua đặt trước mặt chị Lưu đó, khi người bản địa ăn bữa khuya cũng sẽ không hỏi chủ quán mấy thứ này, nhưng đây lại là mấy món có sẵn trong các quán ở Tứ Xuyên.


Đồ vẫn chưa ăn hết thì điện thoại của chị Lưu đã vang lên, một dãy số không có ghi chú nhưng cũng không phải số lạ, vì số lần chị Lưu dùng di động cũng không nhiều, chị ta rất ít chơi điện thoại, thậm chí trong nhật ký danh bạ cũng không có nổi tên một người, thế này rất không phù hợp với thói quen sử dụng di động hiện nay, nhưng nó cũng không cản trở cuộc sống của chị Lưu.


Chị Lưu nhận máy, trong điện thoại truyền tới giọng nói của một người đàn ông: “Tan làm rồi phải không, tôi lái xe tới đón cô.”


Chị Lưu đáp một tiếng, sau đó cúp máy, một người đàn ông giữa đêm khuya lái xe ra ngoài đón một người phụ nữ tan làm tối, dựa theo logic bình thường mà nói thì mối quan hệ giữa hai người chắc hẳn rất thân thiết, nhưng xét từ giọng điệu nói chuyện của người đàn ông và câu trả lời của chị Lưu thì hình như mối quan hệ giữa hai người rất lạnh nhạt.


Ngay khi chị Lưu cảm thấy mình đã ăn xong rồi thì một chiếc xe Volkswagen rất bình thường vừa vặn lái tới, dừng ở bên đường, trong xe có một người đàn ông mặc áo ngắn tay màu đen ngồi đó, trong tay người đàn ông cầm một chiếc di động, trước mặt còn cố định một chiếc di động khác nữa, đây là thiết bị thường thấy của các tài xế Didi hiện nay.


Tuy rằng mấy năm gần đây vì Didi đã đánh bại những người cạnh tranh khác và bắt đầu độc quyền mà phúc lợi mới đầu đã giảm xuống khá nhiều, nhưng mấy tài xế taxi này đã không còn sự lựa chọn nào khác.


“Lương tâm của nhà tư bản…”


Chị Lưu không chỉ một lần nghe thấy người đàn ông trung niên trong xe đó nói câu này.


Chị ta thanh toán, lên xe, nhưng không ngồi lên ghế phụ lái mà ngồi ở ghế sau, rõ ràng đây là một loại thái độ và cũng là một loại xa cách, nếu là đàn ông bình thường đêm muộn ra ngoài đón một người phụ nữ tan làm, nếu như người phụ nữ này còn không chịu ngồi ở ghế phụ lái mà cố tình cách xa mình, vậy phỏng chừng vài ngày liên tiếp sau đó cũng không có hứng thú nữa, ở thời đại táo bạo này, ai thật lòng hơn ai?


Nhưng người đàn ông này đã đón chị ta thành thói quen rồi.


Hoặc là nói, mỗi ngày đều cố định tới đón chị ta đã là một phần trong cuộc sống của ông ta.


“Trước khi tư bản lũng đoạn đều rất tốt đẹp, sau khi lũng đoạn đã thành kẻ bóc lột.” Người đàn ông tắt phần mềm Didi trong điện thoại đi, rõ ràng, tối nay đón người phụ nữ về nhà, ông ta cũng coi như tan làm luôn.


Chị Lưu không để ý đến người đàn ông, tuy rằng người đàn ông này đã nói càng ngày càng ít, nhưng chị ta đã không còn hứng thú nói chuyện gì với ông ta.


Trên lưng ghế trước một bên dán một chữ, một bên dán một bức tranh, đều là đồ mới vì chị Lưu biết rõ mỗi ngày người đàn ông này đều sẽ viết một chữ cũng sẽ vẽ một bức tranh, sau đó dán lên lưng ghế trước.


Ban ngày khi lái xe nếu có khách hàng biết thưởng thức có thể nói chuyện thêm với ông ta, còn nếu không hiểu thưởng thức vậy cũng không cần thiết phải tán gẫu.


Chị Lưu nhớ người đàn ông này trong ấn tượng của mình nói rất nhiều, nhưng khi viết chữ và vẽ tranh lại nói rất ít, dường như quá chú tâm và chìm đắm trong thế giới của mình, lúc trước người đàn ông này cũng từng rất tự hào khoe với mình dựa vào một tay nghệ thuật này của mình đã từng bắt được trái tim của bao nhiêu nữ văn nghệ.


Nhưng bây giờ hình như đã là dĩ vãng rồi.


Tuổi tác của ông ta cũng đã lớn, tuy rằng không thể nhìn ra được từ vẻ bề ngoài.


Nhưng đời người không quá trăm năm, người xưa nói ba mươi trưởng thành, bốn mươi mất hết đam mê, năm mươi hiểu rõ thiên mệnh, đã đến tuổi biết thiên mệnh rồi, người bình thường ở độ tuổi này đều có thể trở nên tiêu sái và lãnh đạm hơn rất nhiều, huống chi là trải nghiệm của người đàn ông này còn phong phú hơn người bình thường rất nhiều.


Người đàn ông khởi động xe, Nam Thông vốn là một thành phố không tắc đường cho lắm, lái xe trên đường với tình hình giao thông thế này hiển nhiên càng thoải mái hơn.


Chị Lưu hơi dựa lên cửa xe, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cũng không thấy ánh đèn neon hoa lệ, nơi này là một thành phố yên tĩnh, đây cũng là nguyên nhân chị ta chọn sống ở thành phố này.


Vì thành phố này gần Thượng Hải, tuy rằng từ mặt quy mô mà nói không quá thích hợp để gọi nó là thành phố vệ tinh của Thượng Hải, nhưng dù sao cũng vì là láng giềng với Thượng Hải và chỉ cách Thượng Hải một cây cầu lớn Tô Thông, nhưng dường như cũng vì thế mà bị Thượng Hải hoa lệ hấp thụ sạch những ồn ào náo nhiệt và đông đúc của thành phố vốn nên thuộc về nó, nói một cách tương đối thì tuy Thành Đô là thành phố đất liền nhưng mức độ đông đúc và ồn ào lại nghiêm trọng hơn Nam Thông ở vùng duyên hải phía Đông rất nhiều.


Chương 1361

Bình Luận (0)
Comment