Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1362 - Chương 1362 Cha Bạch Và Mẹ Bạch 4

Chương 1362

Cha Bạch Và Mẹ Bạch 4


Ô tô tiến vào đường chính, sau đó lên đại lộ trên cao Giang Hải, người đàn ông lái xe mở một bài hát tên là [Omoide], là một ca khúc chủ đề trong phim Nhật Bản [Quán ăn đêm], giai điệu rất nhẹ nhàng, thích hợp để nghe trong đêm tối yên tĩnh. Đợt trước trong nước cũng quay lại bộ phim truyền hình này của Nhật Bản, nhưng sự phù phiếm và lỗ mãng lại xuyên suốt trong đó đã hoàn toàn làm mất đi loại hương vị trong phim truyền hình bản Nhật Bản kia.


Chị Lưu phát ra một tiếng thở dài, giống như tuổi trẻ và sự bồng bột của mình và ông ta cũng đã trôi đi xa rồi, khi anh mất đi thứ gì đó, anh đoán mình sẽ càng ngày càng nhớ mong nó, khi anh chán ngấy thứ gì đó mới thấy hối hận vì trước kia mình không biết tiết chế.


Đáng tiếc, cuộc đời có rất nhiều lúc không thể quay đầu.


Thật lâu sau, chiếc xe vòng vào đường phụ bên dưới đại lộ Giang Hải.


Chị Lưu cũng không ở khu thành thị Nam Thông, mà ở thị trấn Hưng Nhân vùng ngoại ô, hai người bọn họ mua một căn nhà ở tiểu khu của công viên tên Nhân Hòa, nguyên nhân mua nhà ở đó cũng không phải vì giá nhà khu nội thành quá đắt mà là vì hai người bọn họ dường như khá thích tầm này buổi tối được lái xe ra ngoài giải sầu một lúc, mà nếu ở nội thành chỉ đơn giản là vì giải sầu mà ra ngoài lái xe hóng gió sẽ lại làm mất đi bầu không khí tan làm trên đường về nhà đó, một lý do rất nực cười nhưng lại được hai người đồng thời chấp nhận.


“Cũng may lúc trước chúng ta không mua ở tiểu khu này.” Khi đi ngang qua một tiểu khu, người đàn ông duỗi ngón tay chỉ.


Đây là một tiểu khu rất bình thường, nhưng trông vẻ ngoài cũng chỉ mới được xây vài năm gần đây, hình như vẫn chưa đủ nhân khí cho lắm.


“Một đám người Thượng Hải đặc biệt tới đây mua nhà, sau đó không cho người sống ở mà đặt một hũ tro cốt vào dùng làm linh đường.” Người đàn ông lắc đầu bảo: “Trong tòa nhà này, có khả năng người sống ở cũng không nhiều bằng người chết, ôi.”


Thứ mà chị Lưu để ý không phải là chuyện căn phòng được dùng làm linh đường trong tòa nhà còn nhiều hơn người sống này, thứ mà chị ta quan tâm là người đàn ông này lại đặc biệt để ý đến việc này, hơn nữa còn kể cho chị ta nghe như một tin đồn thú vị.


Người đàn ông dường như không để tâm đến cách nhìn của chị Lưu, ông ta vẫn thản nhiên nói tiếp, vì sau khi hai người về nhà trên cơ bản sẽ không nói chuyện nữa, ai về phòng người nấy.


“Giá nghĩa trang bên đó cũng bị xào lên rồi, một miếng đất mộ tốt một chút cũng lên mấy chục vạn, ngược lại không thật sự không bằng đến khu ngoại ô thành phố gần đây mua một căn nhà dùng làm linh đường, trước đây ở nông thôn vẫn có thể thường xuyên nhìn thấy một căn nhà nhỏ làm mộ phần, còn bây giờ chơi lớn hơn, dùng nhà mà người ở làm mộ phần.”


Chị Lưu hơi nhắm mắt, đáng tiếc, chị ta không thể nghỉ ngơi được bao lâu vì rất nhanh chiếc xe đã vòng vào tiểu khu mà mình ở, người đàn ông đã dừng xe lại.


Chị Lưu cũng xuống xe, sau đó người đàn ông khóa xe.


Hai người không nói chuyện nữa mà lặng lẽ đi lên tầng, người đàn ông mở cửa, chị Lưu đi vào phòng mình, còn người đàn ông thì lại trở về căn phòng thuộc về ông ta.


Cùng sống dưới một mái hiên nhưng lại giống như người ở hai thế giới, song thật ra, bọn họ cũng được tính là cùng một loại người.


Chị Lưu tắm trong nhà vệ sinh trong phòng, không sấy tóc mà để mặc mái tóc ướt nhẹp dán lên bả vai mình, từ từ ngồi xuống mép giường.


Đồ trang trí trong căn phòng rất đơn giản, thậm chí không có tivi cũng không có bàn trang điểm, trong nhà, ngay cả định tuyến cũng không có nốt.


Hạng mục giải trí bình thường đối với bọn họ mà nói đã sớm mất đi sức hút, mà thứ chân chính còn có thể thu hút được bọn họ có lẽ chính là bản chất nhất trong cuộc sống.


Vì như vậy mới có thể khiến bọn họ cảm thấy mình còn đang sống.


Cô độc?


Không cô độc, cũng không thể nói là cô độc.


Đối với cuộc sống và xã hội mà nói, bọn họ là hai người rất nhỏ bé không đáng nhắc tới, đối với con đường nhân sinh của bọn họ mà nói, bọn họ cũng là hai con người cực kỳ nhỏ bé, vì dường như bây giờ chỉ có hai người bọn họ còn đang tiến lên trên con đường này.


Rất lâu trước đây, bọn họ cũng có bạn đồng hành.


Nhưng có người đã từ bỏ, có người đã rời đi, mà rời đi đại khái cũng có nghĩa cho dù có quay đầu lại cũng không thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy nữa, có lẽ, mới đầu bọn họ còn có thể cảm thấy hơi cô độc, nhưng dần dà, khi xung quanh chỉ còn lại hai người bọn họ, ngược lại bọn họ đã lặng lẽ chấp nhận hiện thực này.


Có khả năng ở thời điểm này, có rất nhiều người đã gia nhập hoặc là chuẩn bị gia nhập vào con đường này, nhưng bọn họ đã đi quá xa rồi, rất nhiều người đều đang nhìn bọn họ, rất nhiều đôi mắt đều đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.


Vì bọn họ đi xa cho nên người phía sau mới mong chờ được nhìn thấy một đáp án từ chỗ bọn họ.


Nhưng thật ra cũng không có đáp án nào cả.


Vì con đường này không có sự lựa chọn.


Trên đầu giường của chị Lưu đặt một chiếc radio, nhìn thời gian cũng gần đến giờ rồi, chị ta mở radio lên.


“Chào mừng các bạn đang nghe [Chương trình kể chuyện kinh dị lúc nửa đêm], tôi là người dẫn chương trình Tôn Nhiên, hôm nay câu chuyện mang tới cho mọi người tên là…”


Chỉ nghe xong một đoạn, chị Lưu đã ấn radio xuống để nó dừng phát thanh.


Dường như trong một đêm dài đằng đẵng này…


Trong cuộc sống buồn tẻ này và cuộc đời không thay đổi chút nào này, cũng chỉ có thể dựa vào một đoạn mở đầu của chương trình kể chuyện kinh dị lúc nửa đêm này mới có thể khiến linh hồn và thể năng của mình sinh ra một chút dao động mà thôi.


Chương 1362

Bình Luận (0)
Comment