Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1363 - Chương 1363 Phật Gia Chiến Bồ Tát! 1

Chương 1363

Phật Gia Chiến Bồ Tát! 1


Gần đây Nhị Hải đang xử lý nước ô nhiễm, vì vậy toàn bộ khách sạn nhà dân gần đó bị cưỡng chế tạm thời ngừng kinh doanh, hiển nhiên cũng khiến các chủ nhà trọ oán than dậy đất, nhưng đã oán trách than đói rồi, chửi cũng chửi rồi, sau đó bản thân cũng chỉ có thể tự cho mình một kỳ nghỉ ngắn, mà theo lý ra cũng nên nhận được chút thời gian nghỉ ngơi.


Đối với người làm ngành dịch vụ mà nói, càng vào thời điểm quần chúng nghỉ ngơi thì càng là lúc bọn họ bận rộn, khi kiếm tiền và làm việc đã trở thành thói quen, có đôi khi muốn dừng lại để giảm áp lực cho bản thân sẽ sinh ra một loại cảm giác tội lỗi, chỉ biết nghiến răng nghiến lợi mà làm tiếp, một điểm kiên cường này của người Trung Quốc có thể được phản ánh rõ ràng từ đây.


Hơn nữa, hầu hết các nhà trọ nhà dân bên hồ Nhĩ Hải đều có quy mô nhỏ nên về cơ bản, các bà chủ của mỗi nhà trọ đều sẽ sử dụng mình như một người lao động nhỏ, các nhà nghỉ dân cư duy trì được nhờ những truyền miệng, có đôi khi tự mình làm quả thật sẽ thấy yên tâm hơn là mướn người.


Sáng hôm nay, bà chủ nhà trọ này ngồi trên ghế mây trong sân, vừa đọc tạp chí vừa uống trà, chồng bà ta cũng chính là ông chủ nơi này đã nhân khoảng thời gian này về quê một chuyến. Những người làm thuê trong nhà trọ cũng đều nghỉ phép đợt này, bản thân bà chủ cũng rất nhãn nhã.


Song, tuy nhà trọ đã tạm ngừng kinh doanh nhưng cũng không phải không có khách, lúc này trong căn phòng bên tầng hai có hai tăng nhân đi xuống, một người mặc áo cà sa của tăng lữ Trung Nguyên chính thống, một người thì lại mặc đồ lạt ma, bỏ qua cách nói chuyện không bàn tới mà chỉ nhìn mỗi vẻ ngoài của hai tăng nhân này đã đủ để khiến người cảm thấy bọn họ là cao tăng rồi, hiển nhiên cũng nên nhận được đãi ngộ của tăng nhân ở nơi này.


Bà chủ không thu tiền phòng mà chỉ đơn giản cho bọn họ tá túc, hơn nữa cho dù người bên trên tới kiểm tra phát hiện ra mình có khách, nhưng nếu nhìn thấy chỉ là thu nhận hai tăng nhân cũng sẽ không quá truy cứu, ngày thường bố thí cũng là chuyện mà mọi người đều có thể hiểu được.


Hòa thượng và Phật Gia cùng cảm ơn bà chủ sau đó rời khỏi nơi này, hòa thượng đã để lại đủ tiền trọ trên chiếc giường trong phòng, mọi việc tất đều có nhân quả, còn nữa, hòa thượng cũng không phải tăng lữ lưu lạc đến mức cần phải hóa duyên.


Hai người từ từ bước chậm bên Nhĩ Hải, vừa ngắm cảnh đẹp vừa nói về nghĩa kinh Phật giáo, đây là chuyện bọn họ thường xuyên làm khi ở nhà lão Phương, cũng vì thế mà trong khoảng thời gian Tô Bạch rời đi và mập mạp đi xa, cho dù chỉ có hai người bọn họ ở trong nhà cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán bao nhiêu.


Mập mạp cũng không ở chung với bọn họ, ngược lại không phải vì anh ta không tiện vào nhà trọ đang tạm ngừng kinh doanh mà là đặc biệt vào trong nội thành Đại Lý tìm gái bán hoa rồi, đối với ham mê của mình, mập mạp chưa bao giờ từng phủ nhận cũng chưa từng giấu diếm.


Nói về nghĩa kinh một lúc, Phật Gia đứng bên Nhĩ Hải, mở miệng đổi chủ đề: “Trận pháp này, các anh thật sự không có cách nào phá mở được sao?”


Đúng vậy, hành động trực tiếp tìm ra trận pháp hơn nữa còn đánh mở nó rồi tiến vào của cô gái đó thật ra cũng lọt vào trong mắt của Phật Gia và hòa thượng ở phía xa. Nơi chứng đạo này thật ra cũng tương đương một thành “thành vây,” người bên trong muốn ra ngoài mà người ở ngoài lại muốn vào trong.


Phật Gia cũng không che giấu khao khát của mình đối với bên trong nơi chứng đạo, phải biết rằng, đó chính là nơi giữ bia mộ của các thế hệ người chứng đạo để lại, đây mới là một khoản tài phú khiến người nóng mắt nhất, ngay cả một người đã thoát khỏi thế tục như mình cũng không ngoại lệ.


“Đây là mệnh cũng là vận số, thật ra ngược lại bần tăng cảm thấy Đại Bạch cũng không muốn ở nơi đó, toàn là bia mộ và hoàng tuyền thê lương, nói dễ nghe một chút thì là người canh giữ, nói khó nghe một chút thật ra chính là người canh mộ.


Về phần pháp trận, bần tăng và mập mạp tạm thời không có cách nào cả, thật ra, vì mập mạp tiếp xúc và tu luyện quá nhiều thứ nên trình độ trận pháp của anh ta có thể nói là ưu tú, nhưng dù sao trận pháp cũng không phải hướng chuyên công chính của anh ta, bằng không cộng thêm bần tăng sau khi thăng cấp, hai người hợp lực chắc hẳn cũng nắm chắc ba, bốn phần có thể thử.”


“Nhưng anh vẫn đang đợi.” Gia Thố nở nụ cười, người khác không hiểu nhưng bản thân mình cũng là tăng nhân làm sao có thể không hiểu tính toán của người bạn lâu năm này được? Tim của Thất Luật quá lớn, anh ta không cam lòng chỉ dùng linh hồn hoặc cơ thể như một sự thăng cấp đơn nhất rồi từ đó dẫn theo một bên còn lại thăng cấp, anh ta đang đợi cơ hội, đợi thời cơ mà cơ thể và linh hồn của mình đồng thời thăng cấp.


Tục ngữ nói, người so với người khiến người tức chết, những người khác kẹt ở thời kỳ người có thâm niên đỉnh cấp đều nghĩ đủ mọi cách còn phải dựa vào kỳ ngộ mới có thể thăng cấp thành thính giả cao cấp, nhưng Thất Luật lại vạch kế hoạch chậm rãi, không hề hoang mang, giống như có chứng ám ảnh cưỡng chế, không làm đến một trăm phần trăm thì cảm thấy không hài lòng.


“Phía bên Vân Nam có tăng nhân mà anh quen đúng không?” Gia Thố hỏi.


“Ừm.” Hòa thượng gật đầu: “Nhưng nửa năm trước mới qua đây một lần, cũng đã ôn lại chuyện xưa rồi, lần này ngược lại không cần thiết phải liên hệ lại nữa.”


“Nơi này non nước hữu tình, ở đây một thời gian với Đại Bạch thật ra cũng không tồi, đáng tiếc chúng ta không thể vào trong, bằng không có thể mang một ít đồ thăm hỏi vào cho Đại Bạch.” Nói đến đây, khóe miệng của Gia Thố vô thức lộ ra nụ cười mỉm: “Cậu ấy ở trong đó chắc rất nhàm chán đây.”


Chương 1363

Bình Luận (0)
Comment