Chương 1364
Phật Gia Chiến Bồ Tát! 2
Thế nhưng, ngay đúng lúc này, nụ cười mỉm bên khóe môi Gia Thố chậm rãi cứng ngắc lại, vì mặt nước trước mặt mình dập dềnh xuất hiện một gợn sóng kỳ lạ, gợn sóng này là lấy một điểm làm trung tâm lan ra bốn phía, đẩy ra một loại gợn sóng nối tiếp có trật tự, hơn nữa loại trật tự này quả thật quá cố ý, thoạt nhìn giống như được tỉ mỉ khắc ra.
Có lẽ người thường sẽ không chú ý đến điểm này, nhưng Phật Gia đã thăng cấp thành thính giả cao cấp làm sao có thể không nhìn ra một điểm này được?
Sau đó anh ta duỗi tay tới, ra hiệu cho hòa thượng lùi lại, nếu là nguy hiểm tới từ cấp bậc thính giả cao cấp vậy hòa thượng của hiện tại quả thật không có năng lực ứng phó và tham gia,
Hòa thượng không cậy mạnh mà ngoan ngoãn lùi về sau rất nhiều.
Mà trong quá trình anh ta lùi lại, trong mặt nước trong veo của Nhĩ Hải đột nhiên hiện lên gương mặt của một cô gái.
Gương mặt của cô gái này rất tinh tế, làn da màu vàng lại hơi đen, khi cô ta ngoi lên khỏi nước, một mái tóc ướt nhẹp dán lên bả vai của mình, trông giống như hoa sen nước, nhưng một tầng sáng bóng quỷ dị giống như làm từ sáp hiện ra trên gương mặt của cô gái đó lại rất không khéo phá hỏng bầu không khí này.
Ngay khi gương mặt lộ ra khỏi mặt nước, đôi mắt của cô gái cũng từ từ mở ra…
Trắng dã!
Không có một tí màu đen nào cả!
Trong phút chốc, dường như áng mây trên trời cũng bị đè xuống, dòng khí xung quanh cũng nhanh chóng hình thành một vòng xoáy đáng sợ, đây là khí thế xuất hiện của cô gái, mang theo một loại vang dội và mạnh mẽ!
Đợi khi toàn bộ cơ thể của cô gái nổi lên khỏi mặt nước và đứng trên đó, cho dù là hòa thượng hay là Gia Thố đều lộ ra vẻ hơi ngạc nhiên.
“Bồ Tát…”
“Bồ Tát…”
Thân là tăng nhân lễ Phật, tuy về mặt đạo chính thống, giữa Phật Gia và hòa thượng có tồn tại sự khác biệt, nhưng điều không thể phủ nhận là gốc rễ của mọi người vẫn truyền thừa từ một mạch, hơn nữa hai người đều đọc rất nhiều sách cho nên cũng biết rất rõ Phật giáo ở mỗi khu vực, mỗi quốc gia, mà Ấn Độ hiển nhiên cũng là một trong số đó.
Lúc này, bộ dạng và trang phục của cô gái cùng khí thế uy phong khi cô ta xuất hiện rõ ràng là biểu hiện của Bồ Tát giáng lâm. Nữ Bồ Tát tại không ít miếu thờ ở Ấn Độ trên cơ bản đều giống cô ta, đương nhiên, rất nhiều nữ Bồ Tát trong miếu Trung Quốc thật ra cũng được thay đổi qua hình tượng dựa theo thẩm mỹ của người Trung Quốc.
Nói một cách khác thì đây là một nữ Bồ Tát, đương nhiên cũng có thể nói là thính giả tu luyện thành nữ Bồ Tát!
“Tôi cần anh ta!”
Cô gái duỗi tay chỉ vào hòa thượng đứng phía sau Gia Thố, trực tiếp nói rõ ý tới của mình, vì vị lạt ma này chắn ngang giữa mình và mục tiêu khiến cô gái cũng cảm giác được một luồng khí tức kỳ quái.
“Cô không phải thính giả bên này.”
Phật Gia không trả lời yêu cầu của cô gái đối với hòa thượng vì câu này không cần thiết phải trả lời, hiển nhiên Phật Gia không có khả năng tặng hòa thượng cho cô gái mang đi, mà anh ta chắc chắn cũng sẽ không hỏi cô gái có phải thính giả bản địa Vân Nam hay không mà hỏi đối phương có phải thính giả Trung Quốc hay không.
Cô gái mỉm cười, không trả lời câu hỏi này của Phật Gia.
Sau đó, cô ta nâng tay lên, gương mặt vốn từ bi của cô gái chỉ trong nháy mắt đã trở nên dữ tợn như ác quỷ, lúc này, toàn bộ ánh sáng xung quanh đều bị hút vào trong, giống như một cái động đen khổng lồ cắn nuốt toàn bộ mọi thứ ở nơi này.
“Giả thần giả quỷ!” Phật Gia lập tức quát một tiếng, một tay giơ ra, một thanh sài đao xuất hiện trong tay anh ta rồi trực tiếp bổ xuống.
“Roẹt!” Một tiếng, động đen xung quanh bị chém hở một đường, ánh sáng bên ngoài cũng lại lọt vào, thế nhưng màu đen đó giống như mực đen lại tràn vào cái miệng mới bị chém mở và lấp đầy nó.
Một bàn tay trắng trẻo thò ra từ trong màn đen xuất hiện sau lưng hòa thượng.
Mà đúng lúc này, tại vị trí mi tâm của hòa thượng vốn không định gia nhập vào trận chiến bắt đầu xuất hiện một dấu ấn Phật môn.
Phật Gia vừa rồi thử chém mở màn đêm nhưng không có được hiệu quả thực tế xuất hiện bên cạnh hòa thượng, một tay túm lấy tay của cô gái, đồng thời quở trách hòa thượng: “Anh không tin tôi sao Thất Luật, tôi có thể bảo vệ được anh, anh không cần thiết phải thăng cấp vào lúc này, huống chi mập mạp đang ở trong thành phố, tôi không tin sau khi anh ta cảm ứng được sóng dao động năng lượng ở bên này dám không lăn xuống khỏi cơ thể phụ nữ rồi chạy tới đây.”
Nghe vậy, dấu ấn trên trán hòa thượng từ từ mờ đi, sau đó cười khổ, đáp: “Chỉ là đột nhiên biến thành gánh nặng cũng có hơi ngại ngùng.”
Tay của Phật Gia và tay của cô gái xoắn lại với nhau, nhưng cùng lúc đó, trong màn đêm lại xuất hiện vô số cánh tay trắng trẻo nữa, đại đa số đều bắt về phía Phật Gia, nhưng vẫn còn một phần nhỏ mưu đồ tiếp tục ra tay với hòa thượng.
Đối mặt với những cánh tay khó chơi này, Phật Gia không lấy sài đao chém từng cái một, mà trong nháy mắt, khí tức Phật môn trên người anh ta không còn nữa, ngay sau đó, các khí tức thuộc về quỷ như dơ bẩn, tai ương, điên cuồng bốc lên từ trên người anh ta.
Lấy cơ thể Phật Gia làm trung tâm, một màu xám tượng trưng cho bệnh tật bắt đầu chủ động xâm chiếm màu đen tối xung quanh, mà bàn tay đẹp trắng trẻo thò ra từ trong màn đêm phủ khắp bốn phương lại bắt đầu thối rữa và héo rũ sau khi màu xám lây nhiễm tới, sau đó bắt đầu hóa thành xương khô rơi xuống từng cái một.
Phật Gia nhân cơ hội này phát ra một tiếng kêu to, sài đao trong tay liên hợp với ma khu có thêm cơ thể lính Tần hỗ trợ này kiên cường đẩy sức mạnh về phía trước.
“Vụt…”
Lúc này, cuối cùng màn đêm xung quanh cũng bị phá vỡ, chỉ thấy cô gái Bồ Tát vẫn đứng trên mặt nước như cũ, nhưng ngón áp út tay trái lại có một vết thương rõ ràng xuất hiện.