Chương 1365
Tốc Chiến Tốc Thắng! 1
Sắc mặt của nữ Bồ Tát hơi nặng nề, thật ra bộ dáng của cô ta là pháp tướng trang nghiêm, nhưng vẫn có thể khiến người cảm thấy cơn giận của cô ta đang bốc lên cao như cũ, mà Phật Gia đứng đối diện với cô ta vừa thành công cản đường cô ta bắt hòa thượng đi, lúc này ánh mắt cũng hơi nặng nề, vì Phật Gia không biết mục đích cô gái này muốn bắt hòa thượng đi là gì, đồng thời, cô gái này thật sự dám gánh chịu nhân quả bị Phát Thanh trừng phạt mà ra tay.
Đương nhiên, rất có khả năng vị nữ Bồ Tát này chỉ cần hòa thượng chứ cũng không muốn giết anh ta, cho nên cho dù gánh nhân quả và trừng phạt cũng sẽ không quá nặng, nhưng cho dù là thế nào thì Phật Gia không có khả năng để cô gái chẳng chào hỏi lấy một tiếng nào đã bắt hòa thượng ở bên cạnh mình đi.
Hòa thượng đứng nguyên tại chỗ, trên mặt không hề có vẻ sợ hãi gì cả, dường như anh ta chưa từng sợ hãi bao giờ, nhưng lúc này, tốc độ lần Phật châu giữa các ngón tay không thể nghi ngờ gì đã nhanh hơn bình thường rất nhiều, có khả năng bởi vì mình thật sự cần sự bảo vệ của người bạn đồng hành trước đây lại không thể giúp đỡ được gì, cho nên cho dù với tâm tính như hòa thượng cũng sẽ bị dao động một chút.
Dù sao loại cảm giác này thật sự cũng không tốt cho lắm.
Ánh mắt của nữ Bồ Tát dần chuyển từ người hòa thượng lên người Phật Gia, thông qua màn giao thủ vừa rồi, cô ta biết rõ một chuyện, đó chính là mình muốn bắt được tay hòa thượng đó đi vậy nhất định phải đánh bại vị lạt ma trước mặt đã.
Chỉ là làm như thế hình như nhân quả của mình sẽ lớn hơn một chút.
Nhưng, nữ Bồ Tát dường như vẫn hạ quyết tâm, cô ta từ từ bước tới trên mặt nước, hai tay vung nhẹ, lại xuất hiện một màn tầm nhìn mơ hồ, giống như lúc này ở bên cạnh cô ta có vô số cánh tay đang múa may, xung quanh cũng dần vang lên tiếng Phạn.
Một thứ tên là cảm ngộ, hoặc là một loại được gọi là tín niệm đang phô bày ra, mà mục tiêu lại là Phật Gia.
Thời cổ đại hẹn chiến có văn chiến cũng có võ chiến, giữa các tăng nhân thật ra cũng như thế, từ xưa đến nay, đối với chùa miếu Trung Quốc mà nói chắc chắn có các võ tăng tồn tại dùng để trấn áp kẻ xấu và bảo vệ sản nghiệp của chùa miếu, và cũng có cao tăng chân chính tọa trấn, đặc biệt giảng lý luận về Phật với hòa thượng từ bên ngoài tới, nếu người trước bị đánh bại cũng có nghĩa sản nghiệp của chùa miếu có khả năng bị xâm phạm, mà nếu người sau bị đánh bại thì lại có nghĩa đạo chính thống và trình độ của chùa miếu cũng sẽ vì thế mà giảm đi.
“Cô ta muốn giảm sự trừng phạt của Phát Thanh xuống.” Hòa thượng mở miệng nhắc nhở: “Đừng để ý đến cô ta.”
Nữ Bồ Tát muốn giải quyết Gia Thố trước mặt nên chọn cách lễ Phật như vậy, loại cách thức quyết đấu này thật ra khá hung hiểm, không thua gì quyết đấu về linh hồn, vì từ một mặt nào đó vì tín ngưỡng không bền vững hoặc bị phá hoại sẽ dẫn đến tâm cảnh của người đó rất có khả năng cũng sẽ vì thế mà suy giảm.
Mà nếu quyết đấu bằng cách thức này, ngược lại có thể giải thích thành hai người chỉ đang xác nhận lý giải và cảm ngộ về Phật với nhau, quả thật có thể giảm nhân quả ở bên Phát Thanh xuống không ít.
Cho dù không có lời nhắc nhở của hòa thượng thì Phật Gia cũng sẽ không chính trực đến mức ngồi đây luận đạo với nữ Bồ Tát này, cho dù phong cảnh ở đây không tồi và dù Phật Gia cũng rất tự tin về tín ngưỡng của mình nhưng anh ta cũng không làm ra loại lựa chọn có lợi cho đối phương như thế.
Đối phương rất thần bí, có đôi khi thần bí cũng có nghĩa là một loại lớn mạnh, nhưng đối phương cũng không mạnh đến mức đủ để một lần hành động đã có thể đẩy được mình đi, hoàn toàn khác với cô gái một mình tiến vào nơi chứng đạo trước đó.
Những âm Phạn vang lên bên cạnh nữ Bồ Tát khiến lúc này hoa cỏ bên bờ dường như đều tỏa sáng sinh ra sự sống mới, trở nên càng lúc càng xanh biếc hơn.
Mà Phật Gia thì lại cầm sài đao trong tay, bộ dáng không hề để ý tới.
Cuối cùng, ngay khi một chiếc chân trần của nữ Bồ Tát vừa chạm lên bờ, Phật Gia đã cử động.
Trước khi anh ta xuất hiện trước mặt nữ Bồ Tát thì một thanh sài đao đã vút tới như vậy, sự quyết đấu giữa các cường giả chân chính trừ phi là thính giả cao cấp chuyên tu luyện thể đó, bằng không rất ít xuất hiện loại cảnh tượng anh tới tôi lui đại chiến ba trăm hiệp kia, cách chiến đấu của mọi người cũng trở nên càng đơn giản hơn và theo đuổi thời gian hiệu lực do sự tích lũy kinh nghiệm và cấp bậc nâng cao.
Ví dụ như lúc đầu mọi người đều là thính giả cấp thấp hoặc thính giả bình thường, khi chiến đấu vẫn chú trọng vào lợi dụng nhân tố bên ngoài như địa hình hoặc các loại hỗ trợ khác nhau, để nhằm gia tăng xác suất thắng lợi sinh tồn của mình, nhưng đến giai đoạn này rồi, sự quấy nhiễu mà nhân tố bên ngoài có thể mang tới thật sự rất ít, thậm chí có thể nói là không đáng nhắc tới, thứ có thể lôi ra chính là thực lực đơn thuần của bản thân.
Một đao này của Phật Gia vung ra rất quả quyết và thẳng thắn, anh ta đang đợi phản ứng của đối phương để quyết định phản ứng tiếp theo của mình, dù sao, với Phật Gia thăng cấp bằng linh hồn lại dung hợp với cơ thể lính Tần, tuy anh ta của hiện tại vừa mới thăng cấp thành thính giả cao cấp chưa được bao lâu, nhưng sức chiến đấu chắc chắn không thể coi thường.
Chỉ là, điều khiến Phật Gia có hơi ngạc nhiên là thẳng đến khi mũi sài đao của mình đã chạm gần đến cơ thể của đối phương, thậm chí đã cách pháp khí hộ thể hoặc cương khí mà đối phương dùng để phòng thủ mà đối phương vẫn không có phản ứng gì cả.
Trong giây lát, đột nhiên Phật Gia như hiểu ra gì đó, mà lúc này hòa thượng ở phía sau anh ta cũng hơi sững sờ, rõ ràng, hai tăng nhân đều hiểu ra gì đó, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Vì cách mà đối phương dùng là dương kế!
“Phập!”