Chương 1366
Tốc Chiến Tốc Thắng! 2
Sài đao của Phật Gia đâm vào ngực nữ Bồ Tát nhưng lại không có máu tươi chảy ra từ trên người cô ta, thậm chí gương mặt của cô ta vẫn là pháp tướng uy nghiêm như cũ, dường như đau đớn hoàn toàn không có cách nào mang tới phiền phức gì cho cô ta.
Thế nhưng, lại đúng lúc này, bóng ngược trên mặt nước Nhĩ Hải của nữ Bồ Tát từ từ ngưng lại thành thực chất, từ mặt phẳng hóa thành lập thể rồi một cô gái giống y như đúc nổi lên khỏi nước, hơn nữa từ từ đứng dậy.
Mà nữ Bồ Tát bị Phật Gia đâm một nhát thì lại từ từ ngồi xổm xuống, điều này khiến Phật gia cũng không thể không ngồi xổm xuống.
Thứ mà Phật Gia đâm trúng không phải chân thân của cô gái mà là pháp thần của cô ta, trong pháp thần bao hàm sự lý giải của nữ Bồ Tát về Phật và cảm ngộ đối về Phật, cho nên một đao của Phật Gia hiển nhiên sẽ không đâm ra máu, nhưng lại giống như một loại chủ động khiêu chiến, khi bạn đâm vào pháp thần của người ta, hiển nhiên pháp thần của người ta sẽ kéo bạn vào trong trận quyết đấu đối với cảm ngộ.
Nói dễ nghe một chút là ngồi xuống luận đạo, nói khó nghe một chút thì chính là một người lấy thế giới quan của mình ra tấn công một thế giới quan của một người khác, về mặt bản chất thậm chí còn tàn khốc hơn cả chém giết bằng cơ thể chân chính.
Vậy mà cô ta vẫn luôn giữ lại thực lực!
Nữ Bồ Tát mới xuất hiện mỉm cười, tuy sắc mặt có hơi u ám, cơ thể cũng rõ ràng cũng hơi mờ ảo, nhưng cho dù có rút thân pháp của mình ra để bẫy Phật Gia vào trong tình cảnh luận đạo thì mình của hiện tại muốn bắt người có thâm niên vẫn không tính là khó khăn gì cả.
Hai tay của hòa thượng chắp lại, niệm một tiếng: “A di đà phật!”
Thủ đoạn của đối phương quả thật vô cùng cao minh, hòa thượng tự cho rằng cho dù mình và Phật Gia đổi vị trí thì phỏng chừng mình cũng sẽ mắc bẫy này, nhưng trước khi bị bắt đi, dường như hòa thượng muốn thỏa mãn lòng tò mò của mình một chút: “Có thể nói cho bần tăng biết tại sao cô muốn dẫn bần tăng đi được không?”
Nữ Bồ Tát cũng không trả lời, trong mắt cô ta, hòa thượng đã là ba ba trong vại, cho dù anh ta có thể có cách thăng cấp thành thính giả cao cấp vào lúc này, nhưng dù sao cũng cần một khoảng thời gian, mà cô ta có thể ngăn cản và bắt cóc người đi bất cứ lúc nào.
Phật Gia ở một bên ngồi xuống lễ Phật với pháp thần Bồ Tát, cho dù biết rõ mình đã trúng bẫy nhưng lại không dám tùy tiện phân tâm, chỉ cần hơi sơ suất một chút thôi rất có khả năng chính là kết cục mình rớt đạo.
Khi tay của nữ Bồ Tát sắp chạm đến hòa thượng thì đột nhiên một tia sáng đỏ xuất hiện, ngay sau đó trong không khí đột nhiên giáng xuống một đường thiên lôi màu đỏ thẫm.
Một tay của nữ Bồ Tát đánh bay tia sáng đỏ đó, lại không dám coi thường đường thiên lôi kia, cả người không thể không lùi về sau hơn mười mét, hai tay mở ra, khi thiên lôi giáng xuống, cơ thể cô ta trở thành một vật dẫn, thiên lôi hoàn toàn bị hút vào trong Nhĩ Hải khiến cho trên mặt nước Nhĩ Hải trong nháy mắt xuất hiện rắn bạc quẫy loạn, rất nhanh, một đống tôm bị điện giật chết đã nổi lềnh phềnh trên mặt nước.
Hòa thượng hơi nhíu mày, hành động này của đối phương rõ ràng cố tình dẫn thiên lôi rời đi để ngăn ngừa sát thương ảnh hưởng đến bản thân anh ta, điều này rất rõ, đối phương cũng không muốn giết mình, thậm chí còn cố tình bảo vệ mình không bị thương, nhưng mục đích đối phương muốn bắt mình rốt cuộc là gì?
“Ồ, nữ Bồ Tát, muốn bắt sư phụ nhà tôi định tới Tây Thiên thỉnh kinh sao?” Mập mạp tròn ủng đã chạy tới, một thanh kiếm gỗ đào màu đỏ thẫm lấp lóe bên cạnh anh ta, đường thiên lôi vừa rồi cũng do anh ta dẫn xuống.
Nữ Bồ Tát có hơi chần chừ, một lần này là chần chừ thật sự, vì pháp thần của cô ta vốn muốn giữ chân Phật Gia, nhưng bây giờ cùng với việc bên đối phương lại xuất hiện thêm một thính giả cao cấp nữa trợ trận khiến pháp thần của mình ngược lại coi như bị Phật Gia túm chặt, hơn nữa khi mình muốn triệu hồi pháp thần về, có thể cảm giác được hình như Phật Gia chủ động tiếp tục quấn lấy nó, rất có ý tứ muốn luận đạo không màng ngày đêm.
Mất đi pháp thần hỗ trợ, với sức mạnh của bộ da thối này của mình đối diện với một thính giả cao cấp khác, nữ Bồ Tát cũng không có bao nhiêu tự tin.
Nhưng ngay sau đó, cô ta nhìn về phía hòa thượng, nói một cách nghiêm túc: “Đi theo tôi, tôi giúp anh thăng cấp.”
“Nực cười, sư phụ nhà tôi cần cô giúp thăng cấp sao?” Mập mạp đi đến bên cạnh hòa thượng, duỗi tay vỗ lên vai anh ta, ý tứ là chớ sợ, ông mập sẽ che chở anh.
Mà đúng lúc này, nữ Bồ Tát hơi thở dài, nhìn lên người hòa thượng hai lần cuối cùng với vẻ lưu luyến, dường như có hơi tiếc nuối nhưng vẫn nói với Phật Gia: “Thả tôi ra.”
Đây là biểu hiện nhận thua, cô ta chọn rời đi.
Nhưng Phật Gia lại không chọn thả pháp thần ra.
Mập mạp ở bên cạnh bĩu môi: “Cô nghĩ nơi này là quán bar, muốn vào muốn ra thế nào cũng được à.”
Nói xong, hai tay mập mạp xuất hiện một nắm quân cờ, sau đó vung đám quân cờ ra không trung, đây là có ý định bày trận pháp hoàn toàn giữ nữ Bồ Tát lại.
Nhưng rất nhanh, nụ cười đắc ý trên mặt mập mạp đã cứng ngắc lại, vì ngay khi anh ta chuẩn bị bày trận pháp thì trong mặt đất bùn lầy bên cạnh mọi người, trong bụi cỏ lau và trong mặt nước Nhĩ Hải ở một bên khác lại xuất hiện ba nam nữ Bồ Tát khác nhau.
“Vãi, rốt cuộc có bao nhiêu người tới vậy?” Trong lòng mập mạp không hỏi hoang mang, cục diện hai đánh một lập tức biến thành bốn đánh hai, mẹ nó, rốt cuộc thế này là có ý gì, tại sao vừa rồi không ra ngoài?
Lúc này, hòa thượng lại nhắc nhở: “Bọn họ còn hoảng hơn chúng ta.”
Đúng vậy, tuy rằng bốn Bồ Tát có pháp tướng trang nghiêm nhưng rõ ràng trông vô cùng nặng nề, thậm chí còn có thể lờ mờ thấy vẻ sợ hãi, vì bọn họ đã quan sát được thấp thoáng một sợi ý thức thuộc về thính giả cấp đại lão Trung Quốc đã quét đến nơi này.
Một vị Bồ Tát trong đó lập tức nói: “Tốc chiến tốc thắng!”