Chương 1367
Án Chưa Giải Quyết: Sơn Trang Triệu Thị! 1
Hiển nhiên sóng gió bên ngoài không ảnh hưởng được đến nơi này, cho dù đã liên lụy đến thính giả ở khu vực khác, thậm chí còn thấp thoáng thu hút ánh mắt của một đại lão, nhưng vừa vào nơi chứng đạo trên cơ bản có nghĩa hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, cho dù có như cô gái trước đó có thể tự mình đánh mở trận pháp tiến vào nhưng thân là người canh giữ nơi này, dù có sở hữu năng lực mở pháp trận thì cũng không thể ra ngoài.
Đây là quy tắc, một loại quy tắc vô thanh, là quy tắc mà Phát Thanh định ra, thật ra nói theo một cách khác thì nơi chứng đạo thật sự được tính là một chốn đào nguyên, nhưng giống như trước đó Tô Bạch từng giải thích chốn đào nguyên giống như một câu chuyện kinh dị, nhìn những bia mộ và hoàng tuyền ở nơi chứng đạo đó dường như cũng chỉ có một nơi giống như quỷ vực này mới có thể chân chính tìm được sự yên tĩnh về mặt ý nghĩa đơn thuần.
Những người thích đăng mấy tấm ảnh nói về việc đi đến Tây Tạng thanh lọc tâm hồn trong vòng bạn bè đó, không thể trải nghiệm được cảm giác bình yên chân chính mà các tín đồ thật sự đi ba bước dập đầu một lần kia.
Ngay khi Tô Bạch tham ngộ bia mộ hết một ngày trở về, thấy Tucker ngồi bên quan tài, cơ thể của anh ta vẫn gãy nửa như cũ, thoạt nhìn rất bất thường, nhưng qua vài ngày, cho dù đã bị Tô Bạch hút máu tươi nhưng cũng đã hồi phục được một chút nguyên khí, ít nhất là có thể di chuyển cơ thể.
Thấy Tô Bạch giống như người không có việc gì quay về, trên mặt Tucker lộ ra vẻ mặt phức tạp, có oán trách cũng có ngưỡng mộ, đương nhiên nhiều nhất vẫn là bất đắc dĩ.
“Sao trông anh cứ như oán phụ thế?”
Tô Bạch ngồi xuống bên cạnh Tucker, hôm qua hắn hỏi Tucker có cần truyền tống về nơi chứng đạo phương Tây hay không thì lại bị anh ta từ chối trước, cũng đúng thôi, dù sao ở bên đó anh ta cũng chỉ có thể ngồi ngây người như thế, còn không bằng ngồi ở đây, chí ít bên cạnh còn có mèo và Tô Bạch.
Hơn nữa tính thời gian, Tucker cách thế giới chuyện xưa tiếp theo cũng không còn bao lâu nữa, đương nhiên, Tô Bạch cũng vậy, dù sao thế giới chuyện xưa [Cinderella] mà hắn tiến vào lần trước chỉ là mình dùng tư cách phần thưởng đã nhận được trước đây để quay lại, chứ không phải thế giới chuyện xưa do Phát Thanh sắp xếp.
“Con người thật sự không thể nghỉ ngơi, phương Tây chúng tôi có một nhà tư tưởng không nổi tiếng cho lắm đã nói vậy, một khi con người nghỉ ngơi rất dễ suy nghĩ lung tung, dễ sinh ra cảm xúc chán chường, và dễ đánh mất mục tiêu của mình.” Tucker nói một cách rất bình tĩnh.
“Tôi đoán nhà tư tưởng đó tên là Tucker.” Tô Bạch đáp.
“Thế mà cậu cũng đoán được sao?”
Tô Bạch nhún vai: “Thật ra nghỉ hay không nghỉ cũng không có gì khác biệt, tôi cảm thấy có khả năng trước đó anh ở nơi chứng đạo lâu rồi, lại biến thành trạng thái tàn phế này, bị dày vò mười ngày cho nên mới nghĩ ngợi quá nhiều mà thôi.”
“Cậu nhìn rất thoáng.”
“Không có cách nào khác, bị ép mà.”
Hai người dựa vào bên quan tài với nhau như thế, câu được câu mất nói chuyện, không lâu sau, sắc mặt của hai người đột nhiên thay đổi, tay trái của Tô Bạch ôm ngực mình, mà Tucker thì lại chỉ có thể cắn răng căng mặt, cố gắng chịu đựng.
Cũng may, loại đau đớn này biến mất cũng rất nhanh.
“Ha ha.” Tô Bạch cười một tiếng: “Nếu không ngoài ý muốn thì lần này hai chúng ta chắc ở chung trong một thế giới chuyện xưa đấy.”
Đây có khả năng chính là biểu hiện cho hứng thú xấu xa của Phát Thanh, Tô Bạch có thể kết luận nếu lúc đầu Tucker không ngứa tay đả thông tấm gương đồng đó, hoặc không ngứa chân truyền tống tới nơi chứng đạo bên mình, và nếu mình và Tucker không biết nhau, vậy xác suất mình và Tucker gặp nhau trong thế giới chuyện xưa tiếp theo, trên cơ bản có thể nói là thấp đến gần như không có.
Nhưng lần này, nếu không ngoài ý muốn chắc hẳn hai người sẽ cùng tiến vào một thế giới chuyện xưa.
Tô Bạch duỗi tay lấy di động đã hết pin từ lâu trong quan tài của mình, ha ha, lại chẳng hiểu sao có pin nữa rồi, hơn nữa không cần mở khóa đã trực tiếp xuất hiện màn hình thông báo của tài khoản công khai “kongbu66,” lại nhìn lượng pin không phần trăm hiển thị trên màn hình điện thoại, Tô Bạch có hơi bất mãn nói: “Phát Thanh thật quá nhỏ mọn, ngược lại không bằng sạc đầy pin cho tôi, tôi còn có thể chơi vài ván điện tử.”
Di động của Tucker không mang theo bên mình cho nên chỉ hỏi Tô Bạch một câu: “Thế giới chuyện xưa gì đó, tôi với cậu chung sao?”
Tô Bạch nhấn mở thông báo kèm hình ảnh vừa mới xuất hiện, trang bìa là một bức ảnh phòng khách, tiêu đề thì lại là “Sơn trang Triệu thị.” Trong thông tin kèm hình ảnh không có giới thiệu nhiệm vụ gì cả, nhưng danh sách thính giả tham gia nhiệm vụ lần này tổng cộng có chín người, tên của bảy người trong số đều là hiển thị dấu sao ở chỗ Tô Bạch, duy chỉ có tên của mình và tên của Tucker là có thể thấy.
“Thật luôn này, hai chúng ta cùng vào một thế giới chuyện xưa rồi.” Tô Bạch duỗi tay gõ lên nắp quan tài, bảo: “Vậy xét theo tranh minh họa này, chắc hẳn là thế giới chuyện xưa kiểu phòng bí mật.”
Vừa nói hắn vừa đưa màn hình di động đến trước mặt Tucker, Tucker đáng thương bây giờ ngay cả cầm di động rõ ràng cũng rất tốn sức, không có cách nào khác, Tô Bạch chỉ có thể làm thay anh ta.
“Một tiêu đề, một danh sách, một bức tranh.” Tucker ra hiệu mình đã xem xong rồi, sau đó nhìn về phía Tô Bạch: “Muốn nói chuyện không?”