Chương 1368
Án Chưa Giải Quyết: Sơn Trang Triệu Thị! 2
Thường mà nói, trước khi tiến vào thế giới chuyện xưa Phát Thanh sẽ có thông báo, có khả năng báo trước một tuần hoặc hai tuần, hoặc có khả năng chỉ là trước một ngày hoặc hai ngày, đương nhiên, nếu gần đây bạn phạm lỗi, có khả năng sẽ không có đãi ngộ này, như khi Tô Bạch đang ăn hồn đồn, một miếng hồn đồn còn kịp nuốt vào miệng đã tiến vào thế giới chuyện xưa, còn có một lần nằm trên giường ngủ, đang ngủ ngon thì bị kéo vào thế giới chuyện xưa luôn.
Mà thính giả nhận được thông báo đều sẽ thông qua thông báo sớm mà Phát Thanh gửi để suy luận và nghĩ ngợi một chút, cũng được tính là một bản xem trước trải nghiệm, không đến mức tiến vào thế giới chuyện xưa trực tiếp biến thành trở tay không kịp.
Nếu bên cạnh có thính giả khác ở đây, còn có thể trao đổi ý kiến một chút.
Thính giả cấp thấp hoặc thính giả bình thường có khả năng sẽ còn chuẩn bị một vài thứ từ trước cho thế giới chuyện xưa, ví dụ như nếu tiến vào thế giới chuyện xưa kiểu linh dị vậy đổi thêm ít bùa giấy và nước thánh, nhưng nếu bạn muốn cầm lựu đạn hoặc khoa trương hơn một chút, ví dụ như cầm quả bom hạt nhân cùng vào thế giới chuyện xưa, vậy cũng không có khả năng, Phát Thanh sẽ trực tiếp hủy bỏ vật phẩm không được phép mang vào thế giới chuyện xưa này.
Bom hạt nhân cũng không phải đồ chơi gì cả, mấy năm nay một vài tổ chức khủng bộ hơi lợi hại đã có thể nghĩ cách lấy được vũ khí hạt nhân, càng đừng nói đến thính giả gần như có thể xưng là thần linh.
“Tôi với anh đều vào, lại là sơn trang Triệu thị, một khu vực khép kín, vậy rất có khả năng sẽ khảo nghiệm sự tin tưởng và nhân tâm của nhau. Tuy hai chúng ta đã đánh một trận nhưng dù sao cũng có thân phận tương đồng, còn từng cùng nhau đối diện với kẻ xâm nhập, cho nên Phát Thanh cho chúng ta vào trong thế giới chuyện xưa này rất có khả năng là hy vọng được nhìn thấy hình ảnh và tình tiết hai chúng ta nghi kỵ lẫn nhau, hơn nữa Phát Thanh sẽ cố tình sắp xếp một vài nguyên tố và quy tắc đảm bảo thứ mà nó muốn nhìn thấy sẽ xuất hiện.”
Tucker gật đầu, coi như thừa nhận phân tích của Tô Bạch, nhưng anh ta bổ sung thêm: “Một khu vực chật hẹp đối với thính giả cao cấp chúng ta mà nói hình như có hơi nhỏ, nhưng đại khái Phát Thanh sẽ sắp xếp toàn bộ mọi thứ trong sơn trang này đều có thuộc tính ‘không thể phá hỏng’, thậm chí là một cốc trà chúng ta cũng không thể phá vỡ, hơn nữa lần này người số người tiến vào thế giới chuyện xưa là chín người, đối phương có xác suất lớn cũng ở cấp bậc thính giả cao cấp, bằng không nếu là người thấp hơn gia nhập, vậy Phát Thanh rất có khả năng sẽ phong ấn thực lực của chúng ta để đạt được hiệu quả trò chơi công bằng.”
“Có phong ấn hay không thật ra cũng không sao cả.” Tô Bạch lắc đầu, nói: “Loại chuyện phong ấn thực lực này, Phát Thanh cũng không thể làm khá nhiều, bằng không cường hóa và sự lớn mạnh của chúng ta cũng có ý nghĩa gì đâu? Đương nhiên, ngược lại rất có khả năng sẽ xảy ra trong thế giới chuyện xưa này, nhưng tôi cảm thấy khả năng lớn nhất của Phát Thanh là đưa quy tắc trong thế giới hiện thực của chúng ta vào thế giới chuyện xưa này, thậm chí còn muốn tăng mạnh nó hơn, chúng ta không thể vô duyên vô cớ ra tay với người khác, thậm chí không thể uy hiếp người khác, trừ phi có điều kiện kích hoạt đặc biệt, như vậy ngược lại có thể giải quyết vấn đề thực lực không cân bằng.”
Nếu là chuyện xưa có giới hạn không gian khu vực vậy Phát Thanh chắc chắn sẽ có sắp xếp này, ví dụ nếu ngoại trừ Tô Bạch và Tucker ra, những người khác hoặc là thính giả cao cấp cấp thấp, hoặc là người có thâm niên thậm chí là thính giả bình thường, vậy hai người canh giữ như Tô Bạch và Tucker cứ trực tiếp liên thủ lại với nhau bắt những người khác trói lại rồi ném lên sô pha trong phòng khách, như vậy đối với Phát Thanh mà nói còn có tính chuyện xưa gì nữa?
Nếu khu vực khá lớn, lấy một thành phố thậm chí là một đại lục làm phạm vi thế giới chuyện xưa vậy kẻ yếu ngược lại có thể tìm nhiều cách hơn để ứng phó với kẻ mạnh, nhưng nếu là khu vực bị giới hạn, kẻ yếu trên cơ bản không có phạm vi thay đổi được gì khi ở trước mặt kẻ mạnh.
“Cho dù là thế nào, chúng ta cũng có thể giao hẹn từ trước, nếu điều kiện thích hợp, chúng ta có thể chọn tin tưởng đối phương, chủ yếu là điều kiện thích hợp.” Tucker nói.
Đây cũng được coi là tạo liên minh công thủ trước khi tiến vào thế giới chuyện xưa.
“Chỉ cần điều kiện thích hợp.” Tô Bạch cũng coi như đồng ý, đương nhiên vẫn chưa tiến vào thế giới chuyện xưa, vẫn chưa rõ quy tắc cụ thể nên bây giờ chỉ có thể coi là một hiệp định bằng miệng.
“Tôi thậm chí cảm thấy trong chín người này chắc hẳn sẽ có vài nhóm người, trong một nhóm đều có người quen biết và thân với nhau, giống như hai người chúng ta vậy.” Tucker tiếp tục phân tích: “Mối quan hệ tin tưởng và hiểu rõ này đổ vỡ và ô nhiễm thông qua tình tiết và quy tắc ở thế giới chuyện xưa hình như là một sở thích của Phát Thanh.”
“Mổ xẻ sự vật tươi đẹp có khả năng sẽ thấy nó vốn không tươi đẹp đến vậy.” Tô Bạch thoát khỏi wechat, nhưng lúc này di động cũng trực tiếp tối đen: “Mẹ kiếp, tôi còn muốn tra xem có vụ án kiểu sơn trang Triệu thị không mà.”
“Một biệt thự từng có chín người chết, hoặc là một thế giới chuyện xưa được cải biên từ một vụ án không có manh mối chưa được giải quyết.” Tucker nhíu mày, sau đó thoải mái nói: “Xem ra cho dù là Phát Thanh ở phương Đông cũng thích cải biên các vụ án chưa giải quyết ở thế giới hiện thực để sử dụng nhỉ.”
“Tôi đã từng trải qua vài vụ khá nổi tiếng trong nước, ví dụ như vụ án Điêu Ái Thanh, ví dụ như vụ án Chu Lệnh, bà cụ mặt mèo ở Đông Bắc gì đó, còn anh thì sao?”
“Sát thủ Zodiac, Jack the Ripper, mấy vụ khá nổi tiếng tôi đều trải qua rồi.”
“Rất đáng tiếc, xem ra Phát Thanh là một người thích kinh dị hồi hộp gay cấn.” Tô Bạch cảm thán.
“Tôi hiểu ý của cậu, nếu Phát Thanh là một người thích chủ nghĩa lãng mạn duy mỹ thì tốt rồi.” Tucker cười đáp.