Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1369 - Chương 1369 Hình Như… Hơi Có Quá Đáng Rồi Thì Phải? 1

Chương 1369

Hình Như… Hơi Có Quá Đáng Rồi Thì Phải? 1


Bốn vị Bố Tát tới từ Ấn Độ, hoặc là nói bốn vị thính giả cao cấp tới từ Ấn Độ đứng trang nghiêm bên bờ Nhĩ Hải quả thật là một trận thế cực kỳ phô trương, dù sao đến cấp bậc thính giả cao cấp này rồi có thể xưng là “vật quý vì hiếm,” trừ phi là trường hợp đặc biệt cùng sống chung một nhà như bốn người Tô Bạch và mập mạp trước đây, thì những thời điểm khác trong một khu vực tập trung từ ba thính giả cao cấp trở lên thường là vì xảy ra chuyện gì đó.


Ví dụ như Phát Thanh tuyên bố nhiệm vụ hiện thực gì đó hoặc là người có thâm niên bên dưới phát hiện ra bí cảnh nào đó.


Huống chi lúc này, bốn vị Bồ Tát tới từ Ấn Độ này còn đang ở nước khác, trận thế này quả thật có thể nói là rất mạo hiểm cũng rất phô trương.


“Vãi, hòa thượng, không phải anh là Kim Thiền Tử đầu thai đấy chứ?” Mập mạp ở bên cạnh nói với vẻ hứng thú.


Tuy rằng cục diện lúc này rất khó khăn nhưng anh ta cũng không lo lắng gì cho lắm, đầu tiên, anh ta không tin đối phương thật sự dám ỷ vào đông người để giết mình và Phật Gia, trừ phi pháp hiệu của bốn vị Bồ Tát Ấn Độ này đều là “Tô Bạch” hết, thứ nữa, tuy rằng mập mạp mới thăng cấp thành thính giả cao cấp chưa được bao lâu nhưng anh ta biết rõ nếu thính giả cao cấp đã là vật quý vì hiếm ở trong nước, vậy thính giả cấp đại lão chính là lông phượng sừng kỳ lân, nhưng đại đa số sẽ phân chia khu vực theo tỉnh hoặc địa khu.


Lúc trước Tô Bạch tới nước Anh, vì khi ấy thực lực của hắn hơi thấp cho nên hiển nhiên các vị đại lão bên Anh và Tây Âu sẽ không để ý, nhưng trước mắt, đột nhiên có bốn Bồ Tát Ấn Độ xuất hiện bên bờ Nhĩ Hải, Vân Nam thuộc cảnh nội Trung Quốc, mập mạp không tin gần đây không có đại lão Trung Quốc nào cảm ứng biết được.


Theo lý mà nói, rất ít khi có thính giả nào sẽ làm ra chuyện nhiệt huyết kích động bảo vệ quốc gia, nhưng Phát Thanh chắc hẳn sẽ thiết lập quy tắc như vậy, với sở thích của Phát Thanh, ví dụ hệ thống văn hóa ở bên Hàn Quốc, Nhật Bản và Trung Quốc, Ấn Độ và Tây Âu khác nhau hiển nhiên có thể thiết lập thế giới chuyện xưa với loại hình và bầu không khí khác nhau, như vậy mới có thể thỏa mãn nhu cầu và khẩu vị đa dạng hóa của Phát Thanh, cũng vì thế, tất nhiên Phát Thanh không có khả năng chấp nhận để khu vực có thực lực mạnh tiến hành ảnh hưởng phóng xạ, dần dần đồng hóa khu vực gần đó, điều này tương đương với biến Mãn Hán Toàn Tịch vốn bày sẵn trước mặt Phát Thanh thành một nồi cháo trắng cả.


Thấy mập mạp trêu chọc mình có phải Kim Thiền Tử đầu thai hay không, hòa thượng trực tiếp đáp lời: “Thiên Bồng, đã lâu không gặp.”


Mập mạp cắn răng, nở nụ cười, sau đó vung hết quân cờ trong tay ra, hình thành một trận pháp phòng thủ.


Mà một bên khác, pháp thân của nữ Bồ Tát tiếp tục lôi kéo Phật Gia, khiến mập mạp ở bên này phải đối mặt với sự vây công của ba thính giả cao cấp khác.


Bỗng nhiên, mập mạp liếm môi, anh ta cảm thấy khá hứng thú.


Rõ ràng bốn vị Bồ Tát Ấn Độ này cũng không dám nán lại quá lâu, bọn họ biết rõ cùng với việc ba người khác hiện thân chắc chắn đã thu hút sự chú ý của đại lão thuộc cảnh nội Trung Quốc gần đó, cho nên chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, bắt hòa thượng Thất Luật đi rồi nhanh chóng bỏ trốn, chỉ cần có thể rời khỏi phạm vi Trung Quốc, đến khi ấy cho dù đại lão Trung Quốc có nổi giận thế nào cũng đã có đại lão bên mình ra mặt gánh giùm.


Ba vị Bồ Tát hiện thân ra sau là hai nam một nữ, thân hình của bọn họ trực tiếp xuất hiện bên ngoài trận pháp của mập mạp, trong tay lần lượt xuất hiện pháp khí của mình, không ai phí lời gì cả, cũng không do dự quá nhiều, bắt đầu tấn công trận pháp của mập mạp với cách thô bạo nhất và nguyên thủy nhất!


“Rầm! Rầm! Rầm!”


Dưới một đợt tấn công hùng hổ này, con ngươi của mập mạp cũng càng lúc càng trầm xuống rõ ràng, lúc này, pháp trận mà mình tỉ mỉ bố trí lại đã nứt ra, rõ ràng là không chống đỡ được bao lâu nữa, mập mạp biết rõ, bây giờ nhiệm vụ đầu tiên của mình chính là kéo dài thời gian, nhưng đối mặt với thế công mãnh liệt của ba vị Bồ Tát, cách có thể dùng được thật sự không nhiều.


“A di đà phật.” Hòa thượng hít một hơi thật sâu, lần này, anh ta thật sự định thăng cấp, tuy không biết tại sao đối phương muốn vượt đường xá xa xôi tới đây để bắt mình, nhưng hòa thượng biết rõ, sở dĩ đối phương dám tới là vì bây giờ mình vẫn chưa phải thính giả cao cấp.


Hai tay của hòa thượng chắp lại, tuy nói đại viên mãn mà mình tưởng tượng rõ ràng không có khả năng đạt thành, nhưng trước mắt đây cũng là một cách mấu chốt phá cục biết thời biết thế.


Cuộc sống vốn không thể đại viên mãn như thế.


Hòa thượng thở dài một hơi: “Là do bần tăng cố chấp.”


Trong lúc nhất thời, dấu ấn Phật môn trên mi tâm của hòa thượng bắt đầu tản ra tia sáng vàng, lúc này toàn bộ cơ thể và linh hồn đều bắt đầu thăng hoa, tích lũy ban đầu của hòa thượng đã đủ, thậm chí anh ta có thể đột phá cửa ải và thăng cấp bất cứ lúc nào, nhưng anh ta vẫn luôn muốn đợi mình thăng cấp khi đã mười phân vẹn mười, cho nên mới kéo dài cho đến hiện tại.


Thấy hòa thượng bắt đầu thăng cấp, trong mắt ba Bồ Tát lộ ra vẻ nôn nóng, ngay sau đó, ba người cùng sử dụng bản nguyên của mình để dung hợp vào trong thế công, thế này thật sự cũng không tiếc trả bằng bất cứ giá nào.


Phật Gia ở bên đó còn đang “ngồi xuống luận đạo” nên không rảnh phân tâm, nhưng mập mạp ở đây quả thực đã gấp đến mức sắp chửi mẹ nó rồi, trước đó anh ta nói đùa có phải hòa thượng anh là Kim Thiền Tử đầu thai hay không, nên đám người Ấn Độ người ta mới muốn anh như thế, nhưng bây giờ nhìn thấy ba vị Bồ Tát người ta đến cả bản nguyên cũng lôi ra xài rồi, con mẹ nó nào phải Kim Thiền Tử đầu thai đâu, là Phật Tổ chuyển thế mới đúng.


“Mẹ kiếp!”


Chương 1369

Bình Luận (0)
Comment